Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:25:19
Lượt xem: 20

Hôm nay phải nộp bản thảo, Kiều Vi dẫn Nghiêm Tương đi mua đồ ăn xong, đầu tiên đi đến đơn vị, nộp bản thảo cho trạm trưởng Lục trước.

trạm trưởng Lục rất hài lòng, dùng ngón tay gõ gõ bản thảo, lần này không sửa một chữ nào đã thông qua: “Cứ như vậy đi, chiều nếu trưởng ban Tạ cần thì cứ giao cho ông ấy như này luôn.”

Kiều Vi trả lời rõ ràng: “Vâng.”

Quả nhiên đến chiều trưởng ban Tạ nói: “Trạm phát thanh cũng phải chuẩn bị bản thảo tuyên truyền.”

“Hôm qua họp xong tôi đã sắp xếp việc này rồi.” Trạm trưởng Lục ưỡn thẳng lưng: “Chúng tôi đã chuẩn bị xong.”

Nói xong, liếc mắt ra hiệu cho Kiều Vi.

Kiều Vi đưa bản thảo lên.

Hiệu suất của trạm phát thanh cao như vậy làm trưởng ban Tạ hơi bất ngờ. Ông ấy cầm lấy rồi lướt nhanh một lượt, phát hiện bản thảo này không phải tùy tiện làm để đối phó, mà là tuyên truyền khoa học rất nghiêm túc.

Lục Mạn Mạn là cháu gọi vợ ông ấy bằng cô, họ có quen nhau. Ông ấy biết rõ trình độ của con bé. Bản thảo này chắc chắn không phải do Lục Mạn Mạn viết.

Ông ấy liếc nhìn Kiều Vi: “Bản thảo do Kiều Vi viết à?”

Trạm trưởng Lục thay Kiều Vi trả lời: “Kiều Vi tuy là người mới, nhưng thái độ làm việc tích cực nghiêm túc, chủ động nhận nhiệm vụ lần này. Bài viết nhỏ viết rất hay!”

Trưởng ban Tạ hiểu ra, chỉ trong một tuần, quân tẩu Kiều Vi do quân khu nhét vào này đã đứng vững ở trạm phát thanh. Thậm chí còn được trạm trưởng Lục coi trọng.

Điều này rất tốt. Trạm phát thanh cũng do khoa tuyên truyền quản lý. Trạm phát thanh có thêm một cán bộ giỏi, tức là ông ấy có thêm một cán bộ giỏi.

Là lãnh đạo, đương nhiên ông ấy rất vui mừng.

“Mọi người đều phải học thái độ tích cực chủ động đối với công việc này. Đừng có ai cũng c.h.ế.t dở sống dở.” Trưởng ban Tạ trả bản thảo cho Kiều Vi: “Kiều, đọc một lần trước đi, mọi người cùng nghe, đưa ra ý kiến.”

Hôm nay xem ra không cần phải chỉ đích danh phát biểu cảm nghĩ về việc học tập. Gần giống với việc giáo viên thông báo cho học sinh hủy kỳ thi, các em tự học.

Mọi người vui vẻ vỗ tay.

Kiều Vi đọc rõ ràng từng chữ.

Đồng nghiệp thỉnh thoảng phát ra tiếng “Ồ~”.

“Nghe còn thấy sợ nữa.”

“Muỗi lợi hại vậy sao?”

“Ông chú bảy của tôi mất vì bệnh sốt rét, mãi không biết mắc bệnh thế nào, không chừng là do muỗi đốt.”

Ngay cả trưởng ban Tạ cũng hỏi: “Kiều Vi, những điều này đều là thật sao?”

“Là thật ạ.” Kiều Vi mặt không đổi sắc: “Tài liệu đều có trong thư viện, tuy phân tán nhưng đều có thể tra được. Mọi người có thể tự đi xem.”

Thực ra lúc này tài liệu trong thư viện có hạn, sách học tập chính trị nhiều hơn. Một số nội dung là Kiều Vi tự nhớ lại để viết vào.

Nhưng chỉ cần nhìn vào dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của mọi người khi học, Kiều Vi biết chắc chắn sẽ không có ai siêng năng đến mức đi tra tài liệu từng mục một để xác minh nguồn gốc của nội dung liên quan trong bài viết của cô.

Trưởng ban Tạ còn cảm động: “Cháu đã xem hết từng quyển một sao?”

Quân khu lần này thật sự làm người ta nể phục! Nhiều quân tẩu như vậy thì cứ đẩy đến đi, họ sẵn lòng tiếp nhận!

“Mọi người học hỏi cho tôi tinh thần này! Học tập cho tốt, làm việc phải có thái độ này, tinh thần này!”

Mọi người gật đầu như gà mổ thóc, mắt nhắm mắt mở, ai biết tôi ngủ gật được. Công phu này đã luyện được từ lâu rồi.

Bỗng nhiên bị tiếng vỗ tay làm cho tỉnh cũng không sao, cứ vỗ tay theo là được.

“Tôi mới đến, còn nhiều thiếu sót, mong mọi người góp ý nhiều hơn.” Kiều Vi mỉm cười: “Đốc thúc tôi tiến bộ nhanh hơn, sớm đuổi kịp mọi người.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-158.html.]

Mọi người nghe xong, biểu cảm đều trở nên kỳ lạ.

Cô đừng như vậy nữa…

Cô tiến bộ nữa, chạy còn nhanh hơn cả máy kéo, không biết ai đuổi ai.

Tiếng vỗ tay vang lên rào rào.

Chỉ có hai vị lãnh đạo và những người của trạm phát thanh là vỗ tay chân thành nhất.

Có cấp dưới siêng năng, năng lực, thì lãnh đạo đương nhiên là người vui nhất rồi.

Kiều Vi càng có năng lực, làm càng nhiều, Lục Mạn Mạn càng có thể làm ít đi. Cũng không ảnh hưởng đến việc cô ấy lĩnh lương, cho nên Lục Mạn Mạn vỗ tay nhiệt tình vô cùng.

Hồ Tuệ và Lục Thiên Minh đã quen làm lá xanh, nhưng hoa hồng lại cùng một nhà với họ, nở mày nở mặt là cho cả trạm trưởng Lục của trạm phát thanh, phải vỗ tay.

Bài viết này cuối cùng vẫn bị trưởng ban Tạ cầm đi: “Tôi xem lại những chỗ không phù hợp rồi sửa lại.”

Bản thảo này đến cả trạm trưởng Lục còn không sửa chữ nào.

TBC

Nhưng lần đầu tiên mà, giống như nộp danh sách đầu quân, cũng có thể nói là dùng gậy g.i.ế.c uy, dù sao cũng phải dập tắt bớt sự hăng hái của cô. Không thể để cô trực tiếp thông qua được. Trước đây trạm trưởng Lục cũng làm như vậy.

Người từng trải qua chốn công sở đều hiểu. Kiều Vi nói: “Trưởng ban nghiêm khắc với tôi một chút, tôi còn cần lãnh đạo đốc thúc, chỉ bảo thêm.”

Ôi chao, trưởng ban Tạ nghe đến xuôi tai.

Danh sách đầu quân đã nộp suôn sẻ.

Sáng thứ tư, đã có người của ban tuyên truyền đưa bản thảo về: “Trưởng ban đã sửa xong, nói có thể định bản thảo rồi phát đi.”

Trạm trưởng Lục cầm lấy xem một lượt, đưa cho Kiều Vi: “Hôm nay phát đi luôn. Động viên lên.”

Kiều Vi cầm lấy xem.

Có một chỗ là “… Đồng tâm hiệp lực, nghe theo chỉ huy”, trưởng ban Tạ dùng bút đỏ gạch chéo, sửa thành “Nghe theo chỉ huy, đồng tâm hiệp lực”.

Kiều Vi cong môi cười.

Cô hỏi đồng nghiệp ở ban tuyên truyền: “… Khi nào thì có sắp xếp cụ thể? Nhận được quy trình mới tuyên truyền cụ thể cách làm được.”

Đồng nghiệp ở ban tuyên truyền nói: “Không biết, huyện vẫn chưa phát. Yên tâm, có rồi sẽ đưa cho cô ngay, trưởng ban Tạ đã dặn kĩ rồi.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Đồng nghiệp ở ban tuyên truyền đi đến cửa, không nhịn được lại quay đầu nhìn nữ đồng nghiệp này.

Trông rất thư sinh, nói chuyện cười tươi, tự tin mà lại lạc quan, lại còn xinh đẹp.

Thật đáng tiếc.

Đồng nghiệp khẽ thở dài, lắc đầu đi mất.

Lục Mạn Mạn vừa vặn nhìn thấy, còn hỏi Lục Thiên Minh: “Tạ Hậu Sơn sao vậy? Thở dài cái gì? Nhà có chuyện à?”

“Chắc không có đâu chứ?” Lục Thiên Minh nói: “Hôm qua tan làm tôi còn cùng Tạ Hậu Lâm xuống sông bơi, không nghe cậu ấy nói nhà có chuyện.”

Hai người từ anh em nhà họ Tạ lại nói đến những người họ Tạ khác, lại kéo đến họ Từ. Qua một vòng, tính ra tất cả đều có quan hệ họ hàng.

Còn có người theo thứ tự chữ xếp tên. Mối quan hệ họ hàng phức tạp, Kiều Vi nghe đến choáng váng.

Bản thảo quyết định xong, buổi chiều đã phát thanh, trước tiên là để làm nóng cho dân trong trấn.

Những phụ nữ trung niên và cao tuổi tụ tập dưới bóng cây, bế cháu trai cháu gái không mặc quần áo, vừa quạt vừa nói: “Nghe còn thấy sợ nữa.”

Loading...