Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:25:14
Lượt xem: 24
“Bố đến thấy vậy, bảo ông ấy phải bón thêm phân đạm, ông ấy mới tin.”
“Mẹ ơi, tại sao mọi người không tin con thế?”
Mắt Nghiêm Tương đầy vẻ nghi hoặc.
Rõ ràng cậu bé và bố nói với người ta cùng một điều, vì cậu bé và bố cùng xem một quyển sách mà. Tại sao mọi người chỉ tin bố mà không tin cậu?
“Vì Tương Tương vẫn còn là trẻ con. Mọi người không tin trẻ con có thể hiểu biết nhiều hơn người lớn.”
“Mọi người đều cho rằng tuổi càng lớn thì càng đáng tin. Cho nên khi bị ốm đi khám bác sĩ, mọi người đều thích tìm bác sĩ là bà lão hoặc ông lão, có râu trắng. Nếu là bác sĩ là cô trẻ hoặc chú trẻ, thì nhiều người không thích, lo họ quá trẻ, không tin họ có thể chữa khỏi bệnh cho mình.”
Nghiêm Tương ngạc nhiên: “Lớn lên thành chú thành cô cũng vẫn vậy sao?”
“Vẫn vậy.” Kiều Vi giải thích: “Sau này Tương Tương lớn thành chú, thì những chú những cô bây giờ đã lớn thành ông thành bà rồi, họ nhìn Tương Tương, vẫn thấy Tương Tương còn rất nhỏ.”
Thì ra là vậy, Nghiêm Tương gật đầu.
“Sau này thấy gì thì cứ nói với mẹ.” Kiều Vi nói: “Mọi người không tin con, nhưng mẹ tin con mà.”
Nghiêm Tương vui vẻ: “Vâng ạ!”
Nghiêm Lỗi từ trong bếp đi ra, bưng một cái chậu: “Ăn dưa nào.”
Không biết là giống dưa gì, hẳn là giống dưa nguyên bản chưa được cải tiến. Không ngọt lắm, nhưng thơm.
“Đồng hương cho.” Nghiêm Lỗi nói.
“Tìm được đội thợ xây rồi.” Anh nói: “Đã đặt cọc, hẹn chủ nhật tuần sau đến làm.”
Kiều Vi hỏi: “Một ngày liệu có làm xong không?”
Nghiêm Lỗi nói: “Nếu em xây nhà bằng đất thì chắc là không xong được. Nhưng em chỉ trát một lớp bùn bên ngoài tường thì không có vấn đề gì.”
Hai người ăn dưa hấu, nhìn bức tường ngoài ngôi nhà của mình.
Ngôi nhà này có vốn là nhà đá truyền thống. Rất có nét đặc trưng địa phương.
Nó vốn rất đẹp. Nhưng chiến tranh đã phá hủy nó, sau đó quân khu đã phân lô đất này để bố trí cho quân nhân. Khi sửa chữa, phần bị sập được dùng đủ thứ vật liệu để xây dựng lại.
Có đá tảng, có gạch xanh cũ nát không biết lấy từ đâu về, còn có một ít gạch đỏ.
Ngay cả đá tảng cũng không giống với đá tảng ban đầu.
Điều này khiến cho bức tường ngoài ngôi nhà trông nham nhở như bị chó gặm.
Nếu có thể thì xây toàn bộ bằng đá thì tốt nhất. Nhưng điều đó là không thể, công trình quá lớn, quá tốn kém.
Kiều Vi lui một bước, chọn cách làm đẹp mặt tiền bằng phương pháp giả nhà đất.
Thực ra Nghiêm Lỗi thấy từ “làm đẹp” này thực sự đáng để cân nhắc.
Nhưng trước đây Kiều Vi vì chuyện ngôi nhà mà xảy ra mâu thuẫn rất lớn với anh, cũng vì thế mà vợ chồng giận nhau rất lâu. Bây giờ cô tràn đầy sức sống, cười nói muốn “làm đẹp”, đừng nói là trát bùn, trát cả phân bò anh cũng không phản đối.
Tùy cô thôi.
Chị Dương bưng một đĩa lạc rang đến: “Nhà có rang lạc, chị mang sang cho mấy đứa một ít.”
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi lấy dưa hấu cho chị ăn.
Chị Dương cũng không khách sáo với họ, ăn rôm rốp.
“Chiều nay chị cố ý đến đại viện, chị canh giờ đến đó.” Chị nói: “Em vừa phát thanh, chị nói ngay với họ, đây là nhà họ Nghiêm đấy, nhanh nghe đi.”
Thời đại này ít thứ để giải trí, mấy thứ nhỏ như hạt vừng cũng có thể thành chuyện.
Chị Dương lại không có học vấn, ngay cả giải trí bằng cách đọc sách cũng không thể nên càng thích thú với chuyện này.
Kiều Vi cười cong cả lưng.
TBC
“Giọng phổ thông của cô Kiều này đâu khác gì đài trung ương đâu chứ.” Chị Dương hết lời khen Kiều Vi với Nghiêm Lỗi: “Nếu chị không nói, họ còn tưởng đang phát lại đài trung ương ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-155.html.]
Chị gặm hai miếng dưa rồi về nhà.
Nghiêm Lỗi cầm miếng dưa lên, hỏi cô: “Giọng phổ thông của em tốt thế từ bao giờ vậy?”
Kiều Vi ngẩng đầu lên.
Nghiêm Lỗi đang nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt có vẻ bối rối.
“Vẫn tốt mà.” Kiều Vi cười nói: “Nhưng bình thường không cần phải làm ra vẻ, nếu không trông em giống như giả vờ cao quý lắm.”
“Cũng đúng.” Nghiêm Lỗi hiểu ra, ăn hết nửa miếng dưa trong tay.
Kiều Vi cầm cái chậu rỗng ra giếng nước rửa.
Nghiêm Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng cô.
Thứ hai, Kiều Vi lại mặc áo sơ mi trắng quần quân xanh.
Cô không chấm công, thời gian đi làm đối với cô rất thoải mái. Cô thường dẫn Nghiêm Tương ra ngoài sớm hơn một chút, như vậy đi lại đỡ vội vàng hơn, có thể thong thả đi dạo đến cơ quan.
Vì vậy, cô thường đến sớm hơn so với giờ chấm công.
Nhưng hôm nay Lục Mạn Mạn cũng đến sớm hơn bình thường.
Cô ấy vừa vào cửa đã gọi Kiều Vi: “Nhìn em này!”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn đã bật cười.
Hóa ra hôm nay Lục Mạn Mạn cũng mặc áo sơ mi trắng quần quân xanh.
“Đẹp không?” Cô ấy hỏi: “Có đẹp không?”
Tóc cô ấy dài, hôm nay cũng buộc hai b.í.m tóc thấp. Kiểu tóc rất có nét hoài cổ.
Kiều Vi khen cô ấy: “Đẹp!”
Lục Mạn Mạn cười, khoác tay cô: “Tuần trước thấy chị mặc em thấy đẹp quá, vội vàng bảo bố em đi may quần cho em. Áo sơ mi trắng em tự đi huyện mua, chị xem, giống của chị không. Của chị cũng mua ở huyện phải không?”
Kiều Vi nói: “Đúng rồi.”
Thời điểm này mọi người không có khái niệm “đụng hàng”, ngược lại, thấy ai mặc đẹp, ý nghĩ đầu tiên là “mình cũng đi mua một cái giống vậy.”
“Ồ, hai người đứng cạnh nhau, trông như hai nữ binh ấy.” Lục Thiên Minh trêu chọc.
Trạm trưởng Lục khen: “Tốt lắm, trông rất có tinh thần.”
Hồ Tuệ thắc mắc: “Kiều Vi, ngày nào cô cũng nhìn quân phục mà không thấy chán à, còn tự mặc nữa chứ? Tôi giặt quân phục đến phát chán rồi, chất vải đó bền lắm, giặt mệt c.h.ế.t đi được.”
Kiều Vi chân thành nói: “Nhưng tôi thích đồng phục lắm.”
Là lời thật lòng.
XP ở đó rồi.
Lục Thiên Minh có chút xúc động: “Tôi cũng vậy. Ngày trước tôi muốn đi lính lắm. Mà mẹ tôi khóc như mưa, nhất quyết không cho tôi đi. Lúc đó cũng đúng lúc chiến tranh. Nhưng làm gì có chuyện để tân binh ra trận, mẹ tôi chỉ là không nghĩ thông thôi. Cuối cùng ép tôi đến huyện học lớp đào tạo nghề. Haiz…”
“Là tôi bày cho mợ tư đó.” Trạm trưởng Lục nói: “Cậu cũng không nghĩ xem thân thể cậu như vậy, huấn luyện dân quân cậu còn không chịu nổi. Lại còn đến quân đội huấn luyện, liệu chịu được không? Muốn đi lính đến vậy thế thì trước tiênb đeo tạ rồi chạy thử mười cây số cho tôi xem đã.”
Lục Thiên Minh: “… Thực ra tôi cũng khá thích ngồi văn phòng.”
“Chậc.” Trạm trưởng Lục kẹp sổ và bút: “Tôi đi họp đây.”
“Hai đứa, đừng có tự luyến nữa, nói hai đứa đấy, Kiều, Mạn, đi làm việc đi.”
Hai cô gái áo sơ mi trắng cười hí hửng đi đến phòng phát thanh.
Hôm qua là chủ nhật, Kiều Vi phát một mình rất thuận lợi, trạm trưởng Lục và những người khác đều nghe thấy qua loa.
Từ hôm qua bắt đầu, tính là một đợt mới, bảy ngày này đều do Kiều Vi phát thanh.
Trạm trưởng Lục vừa đi đến phòng họp vừa mở phát thanh, giọng phổ thông chuẩn chỉnh của Kiều Vi nghe rất êm tai.
Trạm trưởng Lục vừa ngâm nga vừa đi đến phòng họp.