Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:25:05
Lượt xem: 23
Nhưng trạm trưởng Lục vẫn nhìn thấy những cuốn sách cậu bé ôm: “Ồ, Tương Tương có thể đọc những loại sách này à.”
Đương nhiên đó là một câu nói đùa với trẻ con.
Nghiêm Tương định trả lời, nhưng Kiều Vi lại vỗ một cái lên đầu cậu bé, ngắt lời cậu bé. Sau đó cô lật những cuốn sách mà cậu bé mang về nói: “Có nhiều tranh minh họa thế này.”
Một đứa trẻ nhỏ như vậy chắc chỉ lật xem những bức tranh trong sách để chơi thôi. Trạm trưởng Lục không để ý lắm.
Chỉ dặn dò cậu bé: “Được xem, nhưng không được xé rách nhé, đây là của công.”
Nghiêm Tương chưa bao giờ xé sách, trả lời ngay: “Vâng ạ!”
Thật là đáng yêu.
Lục Mạn Mạn đã về nhà sau khi kết thúc phát thanh.
Trạm trưởng Lục hiền lành nói: “Tiểu Kiều về được rồi.”
Đầu óc Hồ Tuệ lại trống rỗng.
Rõ ràng chị ấy đã quen với việc phát thanh viên thực thụ làm vào khung giờ không giống với mình.
Chị ấy cũng không tị nạnh, làm hỏng máy hai lần mà chị ấy vẫn không bị bắt bồi thường. Nhưng chị ấy gây họa như thế làm chồng chị ấy cũng rất tức giận, bảo chị ấy: “Giao cái gì thì làm cái đó, đừng có làm lung tung.”
Trạm trưởng Lục bảo chị ấy dọn vệ sinh văn phòng.
Phòng bé như mắt muỗi này, lau tí là xong rồi. Thời gian còn lại là hưởng trắng tiền lương. Không tốn sức, cũng không cần vận dụng đầu óc, có gì mà phải than phiền.
Kiều Vi hỏi ý kiến trạm trưởng Lục: “Tôi có thể mang những bản thảo cũ này về nhà học được không?”
Trạm trưởng Lục cười nói: “Không cần vội.”
Theo kinh nghiệm trước đây, ông ấy định để Lục Mạn Mạn hướng dẫn người mới trong hai tuần, rồi mới để người mới tự làm.
Kiều Vi nói: “Mạn Mạn không nghỉ hai tuần liên tiếp, rất tội. Nếu tôi làm nhanh, có thể giúp đỡ cô ấy.”
Trạm trưởng Lục cười ha ha: “Được, được.”
Kiều Vi lại hỏi: “Tôi có thể mang báo về nhà cùng xem được không?”
“Được, nhưng phải mang trả lại, báo mới phải được lưu giữ một thời gian. Nếu nhà cô có chỗ cần dùng giấy thì đến kho, nhờ người quản lý lấy một ít báo cũ.”
“Không, tôi chỉ muốn mang về để học.”
TBC
“Vậy thì cứ mang đi, cứ mang đi.”
Chiều hôm đó, Nghiêm Lỗi về đến nhà, câu đầu tiên là hỏi: “Hôm nay thế nào?”
Kiều Vi hỏi lại: “Anh đang lo lắng à?”
Nghiêm Lỗi không thừa nhận: “Anh lo lắng cái gì.”
Kiều Vi nói: “Em đã không giống như trước nữa, anh cứ yên tâm đi.”
“Tất nhiên anh biết.” Nghiêm Lỗi nhận lấy cái rổ trong tay cô: “Chỉ cần em muốn, em sẽ làm tốt được.”
Ồ, vẻ mặt ủ rũ này là sao vậy.
Kiều Vi mỉm cười, trêu chọc anh: “Có phải em nói ‘Nghiêm Lỗi, em muốn sống tốt với anh’ mỗi ngày một lần thì anh mới vui vẻ?”
Nghiêm Lỗi cầm cái rổ đi theo cô vào bếp: “Anh đang nghe đây.”
Đúng là muốn cô nói nha.
Kiều Vi không nói gì.
Nghiêm Lỗi không bỏ qua: “Xem kìa, em không hề nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-151.html.]
Không chịu nổi người này nữa, Kiều Vi đưa tay lên vai anh, nhô người ra ngoài nhìn, Nghiêm Tương đang ở trong nhà.
Cô đứng chồm lên, hôn nhẹ lên môi anh: “Em… muốn sống tốt với anh.”
Cái rổ bị ném lên bếp.
Nghiêm Lỗi ôm lấy eo thon của Kiều Vi, cúi xuống hôn lại.
Đôi môi cô vừa ngọt và đẹp.
Hôn rồi lại hôn, Kiều Vi nói: “Không buông ra thì không có cơm ăn đâu.”
Nghiêm Lỗi mới chịu buông cô ra.
Anh đi rửa tay, cởi bộ đồng phục và đến nhận lấy con d.a.o của Kiều Vi.
Những con d.a.o lúc này không nhỏ gọn như những con d.a.o đời sau, rất to và nặng. Sau khi Kiều Vi xuyên qua, việc nấu nướng đã tăng cường lực cổ tay và cánh tay cô.
Nghiêm Lỗi nhận lấy, cổ tay khẽ vung, bắt đầu thái thức ăn, rất nhẹ nhàng.
Vợ chồng cùng làm, chẳng mấy mà bữa ăn đã hoàn thành.
Gắp một miếng thịt, để cô nếm trước, rồi mới gọi con trai: “Tương Tương… Ăn cơm!”
Trên bàn ăn, đương nhiên chủ đề là về trạm phát thanh.
Kiều Vi kể cho Nghiêm Lỗi về mối quan hệ cụ thể giữa ba người họ Lục và trưởng ban Tạ.
Nghiêm Lỗi quan sát mặt cô: “Có phiền không?”
Người dân trong thị trấn có hộ khẩu thành thị, nhưng diện tích nhỏ nên nhiều thứ gần nông thôn hơn thành phố lớn.
Kiều Vi không thích những mối quan hệ họ hàng phức tạp này.
“Phiền gì chứ.” Kiều Vi nói: “Thú vị lắm.”
“Hả?”
“Chỉ có buổi sáng là em và một phát thanh viên khác phải ke đúng giờ. Những thời gian khác, bao gồm ca chiều, có rất nhiều tự do.” Kiều Vi nói: “Nhưng có một chị phụ trách vệ sinh, chị ấy cũng là vợ quân nhân và nhân viên đường dây, là họ hàng. Trạm trưởng lại quản lý chặt chẽ thẻ chấm công của họ, kiểu đến muộn thì bị trừ lương đó.”
Nghiêm Lỗi nhíu mày.
Mặc dù anh còn trẻ, nhưng anh là cán bộ cấp đoàn, anh cũng là lãnh đạo, thậm chí không phải là lãnh đạo nhỏ, mà đã là cán bộ tầm trung.
Là cán bộ lãnh đạo, làm sao anh không hiểu được.
Anh nhìn Kiều Vi, cô cũng nhíu mày đáp lại.
Cả hai đều hiểu rõ về con người của trạm trưởng Lục.
Kiểm soát và quyền thế.
Tương ứng với đó là phục tùng.
Lục Mạn Mạn và Kiều Vi đã thể hiện sự phục tùng bằng cách làm việc nghiêm túc.
Nhưng Hồ Tuệ gần như không làm gì cả, chị ấy là người của quân khu. Tuy Lục Thiên Minh là họ hàng trẻ tuổi, nhưng lại có tay nghề.
Thực tế, chỉ cần có hai người… Kiều Vi, Lục Mạn Mạn, Lục Thiên Minh, chọn bất kỳ hai người trong số họ cũng có thể duy trì hoạt động của trạm phát thanh.
Vậy thì sự tồn tại của vị trạm trưởng này có ý nghĩa gì? Vì vậy, ông ấy phải có ý nghĩa.
Hồ Tuệ và Lục Thiên Minh phải được quản lý chặt chẽ, rõ ràng cả ngày không có việc gì làm nhưng vẫn phải tuân thủ chế độ chấm công nghiêm ngặt.
Vậy thì họ đã đạt được sự phục tùng.
Trạm trưởng Lục đã thực hiện được sự kiểm soát, xây dựng được quyền lực.