Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:18:23
Lượt xem: 29
Kiều Vi cười tủm tỉm: “Mọi người gọi tôi là Tiểu Kiều thôi.”
Trưởng ban Tạ nói với trạm trưởng Lục: “Giao cho anh.”
Trạm trưởng Lục và Kiều Vi cùng tiễn trưởng ban Tạ ra cửa, ông ấy về phòng làm việc của mình.
“Cô đi theo tôi.” Trạm trưởng Lục dẫn Kiều Vi đi: “Trạm phát thanh ở đây.”
Trạm phát thanh ở một góc khuôn viên ủy ban thị trấn.
“Nơi này là văn phòng, lúc không có việc có thể qua đây viết bản thảo, đọc sách báo gì đó cũng được. Tôi phải ở đây cả ngày dài, phải làm việc đúng giờ giấc. Còn nhân viên phát thanh thì không cần, một ngày hai lần đừng đến trễ là được.”
Đi về phía trước là phòng phát thanh.
“Bên cạnh là phòng điều hành cuộc gọi, khi có điện thoại đến trấn của chúng ta sẽ chuyển đến các công xã ở nông thôn, đều chuyển từ chỗ này. Yêu cầu của chúng tôi là nhân viên phát thanh ngoài thực hiện nghiệp vụ của mình còn phải học cách chuyển điện thoại. Ngoài sự chuyên nghiệp, người trực điện thoại còn phải biết mở chương trình phát thanh. Vậy thì khi có tình huống đặc biệt có thể hỗ trợ nhau.”
Kiều Vi: “Vâng.”
Cô còn lấy sổ tay bọc da ra khỏi túi, cầm trong tay ghi chép.
Lãnh đạo rất thích tác phong này.
Trạm trưởng Lục vô cùng hài lòng, gật đầu, dẫn cô vào phòng phát thanh.
Trong phòng phát thanh có một cô gái trẻ thắt hai b.í.m tóc, khi quay đầu nhìn thấy bọn họ vội giơ tay đặt bên môi ra hiệu “Suỵt…”.
Máy móc rất lớn giống như rương đựng quần áo bằng gỗ du trong nhà, sáng bóng sạch sẽ nhưng hình dáng đơn giản cổ xưa.
Tràn đầy cảm giác xưa cũ.
Trạm trưởng Lục gật đầu, chỉ vào hàng ghế gỗ vuông dưới cửa sổ, dẫn Kiều Vi qua.
Kiều Vi theo trạm trưởng Lục mon men đi vào, ngoan ngoãn ngồi ở bên kia.
Trong phòng có đồng hồ treo tường, bây giờ đúng mười giờ năm phút.
Trạm trưởng Lục đưa tay che miệng khẽ nói với Kiều Vi: “Đã thử máy rồi.”
Kiều Vi gật đầu, ghi vào sổ: Thử máy trước.
Không có ý nghĩa gì cả, rõ ràng sau này cô phải học những chuyện này từ đầu.
Nhưng nếu lãnh đạo nói gì nhớ đó có thể khiến tâm trạng lãnh đạo vui vẻ hơn.
Quả nhiên trạm trưởng Lục cười tủm tỉm gật đầu, vô cùng khen ngợi thái độ chăm chỉ của đồng chí Kiều Vi Vi mới đến.
Cô gái thắt hai b.í.m đuôi sam kia bắt đầu nói vào loa phóng thanh: “Trạm phát thanh công xã nhân dân trấn Hạ Hà Khẩu bắt đầu phát thanh. Mười giờ năm phút, tái phát sóng chương trình từ trạm phát thanh nhân dân huyện Vĩnh Minh.”
Sau đó, cô ấy bấm một công tắc nào đó, chuyển âm thanh từ micro sang băng tần của trạm phát thanh huyện.
Kiều Vi nghe thấy giọng phát thanh viên của trạm phát thanh huyện vang lên qua radio: “Trạm phát thanh huyện Vĩnh Minh bây giờ bắt đầu phát thanh. Mười giờ năm phút, tái phát sóng tin tức đài phát thanh Trung ương Nhân dân và trích lược các bài báo.”
Sau đó, trong đài phát thanh có một giọng nói từ Bắc Kinh vang lên: “Đài phát thanh Trung ương Nhân dân, bây giờ bắt đầu thông báo tin tức và trích lược các bài báo. Ngày chín tháng tám, đồng chí XXX đã nhiệt tình đón tiếp đại biểu nhân viên gương mẫu đến từ tỉnh XX ở Đại lễ đường Nhân dân…”
Được rồi, giọng nói lồng vào nhau giống như búp bê Matryoshka của Nga.
Cô gái thắt b.í.m tóc đứng lên: “Tắt micro, có thể nói chuyện rồi.”
Kiều Vi đứng lên theo trạm trưởng Lục, nghe ông ấy giới thiệu: “Đây là đồng chí Kiều Vi Vi mới đến.”
Còn chưa nói xong, cô gái kia đã hỏi: “Chẳng phải nói người đến là vợ quân nhân à?”
Cô ấy chờ chị dâu tráng kiện đến, sao lại là một chị gái trẻ trung xinh đẹp đến đây.
Kiều Vi nói: “Tôi chính là vợ quân nhân, là vợ của sĩ quan tại ngũ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-144.html.]
Trạm trưởng Lục khiển trách: “Cháu có thể để chú nói hết câu được không.”
Ông ấy nói với cô gái thắt b.í.m tóc, cô gái le lưỡi cười hì hì.
Kiều Vi thấy cô ấy chưa đến hai mươi tuổi, hơn nữa nhìn thấy quan hệ của cô ấy với trạm trưởng Lục rất tốt, giống như người lớn và con cháu, tuy răn dạy nhưng rất thân mật.
Trạm trưởng Lục nói: “Đây là Lục Mạn!”
“Mạn Mạn!” Lục Mạn nói: “Tên của cháu là Lục Mạn Mạn!”
“Cũng như nhau thôi.” Trạm trưởng Lục nói xong lại nói với Kiều Vi: “Sau này gọi cô là Kiều Vi được không?”
Người phương Bắc thích nuốt chữ, giống người có tên là từ láy như Lục Mạn Mạn và Kiều Vi Vi sẽ bị nuốt một chữ cuối cùng, gọi hai chữ phía trước là xong.
Nghiêm Lỗi cũng gọi Kiều Vi như vậy, có lẽ chỉ có lúc tức giận cãi nhau mới gọi đầy đủ là “Kiều Vi Vi”.
Như vậy cũng hợp ý, Kiều Vi vui vẻ nói: “Người nhà đều gọi tôi như thế.”
Trạm trưởng Lục nói: “Được.”
Còn nói thêm: “Gọi con bé là Mạn Mạn được rồi, nó nhỏ hơn cô.”
Lục Mạn nói: “Tôi mười chín tuổi.”
Kiều Vi đáp lại: “Tôi hai mươi hai.”
Lục Mạn nói: “Nhìn chị không khác gì em cả.”
Trạm trưởng Lục nói: “Ôi, da mặt dày, người ta trầm tĩnh hơn cháu nhiều.”
Hai người nói chuyện vô cùng thân mật, hơn nữa Lục Mạn cũng họ Lục. Kiều Vi biết điều nên không hỏi quan hệ của bọn họ, dù sao sau này cũng sẽ biết.
Trạm trưởng Lục nói nhiệm vụ cho Lục Mạn: “Cháu dẫn Tiểu Kiều đi giới thiệu với mọi người đi.”
Lục Mạn Mạn nói: “Cháu sắp phát thanh rồi.”
“Ừm.” Trạm trưởng Lục xoa mũi, mỉm cười nói: “Quên mất.”
Sau đó ông ấy dẫn Kiều Vi rời khỏi phòng phát thanh.
TBC
Loa ở bên ngoài phát ra giọng Bắc Kinh, thông báo tình hình hiện tại và tin tức, truyền đạt tư tưởng của trung ương đến từng địa phương.
Kiều Vi đi theo trạm trưởng Lục vào văn phòng trạm phát thanh.
Có hai người đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm trong phòng làm việc, một nam một nữ.
Trạm trưởng Lục dẫn Kiều Vi dến làm quen với bọn họ: “Đây là Lục Thiên Minh, nhân viên vận hành đường dây, máy móc trục trặc, tuyến đường trục trặc đều tìm cậu ấy.”
Sau đó giới thiệu cô gái kia: “Hai người có quen nhau không? Hai người đều là vợ quân nhân.”
Kiều Vi và chị gái kia lắc đầu, Kiều Vi cười nói: “Có rất nhiều vợ quân nhân, tôi ở khu cũ, chị ở đâu?”
Chị gái này trông rất lạ mặt, chị ấy nói: “Tôi ở đại viện.”
Có lẽ từng gặp ở nhà ăn, nhà tắm, nhà vệ sinh công cộng, nhưng hai người không biết nhau, cũng không để ý.
“Hồ Tuệ quản lý vệ sinh của chúng ta.” Trạm trưởng Lục nói: “Sau này Kiều Vi là phát thanh viên.”
Hồ Tuệ nói: “Tôi cũng là phát thanh viên mà.”
“À phải, đúng thế, đúng thế.” Trạm trưởng Lục nói rất qua loa, lại giao nhiệm vụ ban nãy không giao được cho nhân viên vận hành đường dây Lục Thiên Minh: “Thiên Minh, cậu đưa Tiểu Kiều đi giới thiệu đi, nói cho cô ấy biết tình hình ở trạm phát thanh của chúng ta nữa.”
Lục Thiên Minh dẫn Kiều Vi ra ngoài, sau đó còn hỏi: “Cô là người thân của quân nhân à? Bố cô là sĩ quan sao?”
“Không phải, là chồng tôi.” Cô bật cười.