Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:18:19
Lượt xem: 35
Cô nhớ từng có vài dòng chữ nói rằng Nghiêm Lỗi có cấp trên, sau này lãnh đạo của anh thăng chức, anh cũng thăng chức, có vẻ người đó là Sư trưởng Phan.
Lúc thông tin này thoáng chạy trong đầu, Nghiêm Lỗi cũng báo cho cô một tin vui: “Em có việc làm rồi.”
Kiều Vi hơi kinh ngạc: “Nhanh vậy à?”
Đã hai mươi hai ngày kể từ lúc cô xuyên qua, ban đầu cô nghĩ chuyện tìm việc làm sẽ mất ít nhất vài tháng.
“Là vị trí gì đấy? Làm việc ở đâu?”
“Ở ngay thị trấn, là phát thanh viên của đài phát thanh ủy ban thị trấn.”
Kiều Vi hỏi: “Là cái loa lớn ngoài đường kia à?”
“Ừm.” Nghiêm Lỗi nói: “Không cần làm việc đúng giờ, phát thanh hai lần một ngày.”
“Em biết rồi, một lần buổi sáng, một lần buổi chiều.” Kiều Vi nói.
Ngày nào cô cũng nghe.
Nghiêm Lỗi nói: “Cái hay của vị trí này là em có thể dẫn Tương Tương đi cùng, không cần đưa Tương Tương đi nhà trẻ.”
Ai cũng biết trẻ con bị đưa vào nhà trẻ sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Ánh mắt Kiều Vi sáng lên: “Tốt quá.”
Lúc mới đến cô đã nhắc tới ý định tìm việc làm với Nghiêm Lỗi. Khi đó, việc cô cần suy xét duy nhất là gửi Nghiêm Tương vào nhà trẻ.
Mặc dù lúc ấy mang theo ký ức và cảm xúc của nguyên chủ, nhưng dù sao cô cũng là một người xuyên không, cũng chưa có mối quan hệ sâu sắc với mỗi người ở đây.
Nhưng hiện giờ sau hơn nửa tháng sống chung, với những gì cô trải qua cùng Nghiêm Tương, lâu dần rồi cũng không còn như trước.
Cộng thêm chuyện của Hạ Hà Hoa làm tăng ấn tượng tiêu cực của cô về nhà trẻ, làm sao cô nỡ đưa Nghiêm Tương vào nhà trẻ nữa. Mấy người chăm sóc trẻ con trong nhà trẻ quá đơn giản và thô thiển.
Có một việc làm được đưa con cái đi cùng như thế thật là tốt biết bao.
“Đương nhiên rồi.” Nghiêm Lỗi nói: “Ống nghe khám bệnh, vô lăng, người bán hàng quý hơn vàng; cơ sở lương thực, trạm phát thanh, rạp chiếu phim, người đưa thư; trạm thực phẩm, trạm bông, bục giảng ba thước, công nghiệp quân sự.”
Kiều Vi la lên: “Đó là gì vậy? Bài vè à?”
Nghiêm Lỗi nói với cô: “Đó là những vị trí công việc tốt nhất.”
Ví dụ như tài xế Trương, tuy cấp bậc thấp nhưng vì “cầm lái” nên có thể thân thiết với cả đống đại đội trưởng hay doanh trưởng.
Vì vị trí đặc biệt, có lợi thế cạnh tranh.
Mà công việc anh tìm được cho Kiều Vi lần này là phát thanh viên của một trạm phát thanh, được mọi người công nhận là một trong những công việc tốt nhất.
Kiều Vi hỏi: “Sao lại may mắn thế?”
Cô đến đây chỉ mới hai mươi ngày mà thôi, không chỉ được sắp xếp công việc nhanh như thế, mà còn được công việc thời gian linh hoạt như vậy, cô cảm thấy quá may mắn.
Chẳng lẽ đây là hào quang nam chính của Nghiêm Lỗi?
Nào ngờ Nghiêm Lỗi lại nói: “May mắn gì chứ, là Sư trưởng Phan để ý cho đấy.”
“Hả?”
“Sư trưởng Phan nói với anh là ông ấy nhìn thấy vị trí này đã nghĩ đến em ngay. Nhiều người đang chờ được sắp xếp công việc cho, nhưng ông ấy cảm thấy em là người phù hợp nhất nên mới giao cho em.”
Kiều Vi nói: “Vậy em phải cảm ơn Sư trưởng Phan thế nào đây?”
Phản ứng đầu tiên của cô là thế này, Nghiêm Lỗi cảm thấy cực kỳ vui mừng, cười nói: “Chuyện này em không cần lo, ngày mai em đến ủy ban thị trấn đưa tin tuyển dụng là được.”
“Còn phải kiểm tra nữa sao?”
“Làm phát thanh viên khác với những công việc khác, em phải làm kiểm tra.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh và Sư trưởng Phan đều cảm thấy em sẽ làm tốt.”
Kiều Vi chưa tốt nghiệp cấp ba, nhưng trong suy nghĩ của họ thì cô đã được coi là từng học cấp ba, là người có học thức.
Có bài kiểm tra nào khiến một người từng học cấp ba rớt không? Vậy thì không có thiên lý quá rồi.
Nghiêm Lỗi xem trọng bộ máy giáo dục cấp ba như vậy khiến Kiều Vi hơi đổ mồ hôi.
Cô chuẩn bị một chút, ngày hôm sau dậy thật sớm dẫn Nghiêm Tương ra chợ mua đồ ăn, về nhà lại gửi cậu nhóc cho chị Dương: “Thật ngại quá.”
Chị Dương rất kinh ngạc: “Phát thanh viên?”
Kiều Vi nói: “Tôi còn phải vượt qua bài kiểm tra nữa.”
“Bài thi nào làm khó được học sinh cấp ba chứ.”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-142.html.]
Hay lắm, giọng điệu của chị Dương này cũng y chang Nghiêm Lỗi.
“Vậy là tốt rồi.” Chị Dương vỗ tay: “Phát thanh viên là ‘tám nghề lớn’ đấy.”
Phát thanh viên, nhân viên chiếu phim, kỹ thuật viên nông nghiệp, kỹ thuật viên lâm nghiệp, hòa giải viên, nhân viên bảo trì nước, nông cơ viên, trị an viên tạo thành tám nghề lớn. Đó đều là những công việc tốt trong mắt mọi người.
Nhất là phát thanh viên và nhân viên chiếu phim được coi là người có học thức.
Có ai không xem trọng chứ.
“Cô đừng đưa Tương Tương theo. Cứ để nó ở nhà tôi, cô cứ làm kiểm tra cho tốt, phải để gia đình quân nhân chúng ta tự hào.” Chị Dương vỗ n.g.ự.c cam đoan.
“Nếu thi đậu, tôi sẽ mời cả nhà chị ra tiệm ăn.” Kiều Vi hứa hẹn.
“Tôi sẽ chờ.” Chị Dương mặt mày hớn hở: “Tới lúc đó lấy tiền lương của cô ra mời đấy.”
“Được.”
Tối qua Kiều Vi đã gội đầu, hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần lục quân và mang giày vải quân đội, thắt lưng da nâu rộng rãi thắt vòng eo lại, trông trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Còn đeo thêm chiếc túi xách màu xanh quân đội.
Trên đường đi đến ủy ban thị trấn đều có người quay đầu lại nhìn cô.
Đến nơi, cô cầm thư giới thiệu Nghiêm Lỗi đưa cho, đi đến phòng thường trực đăng ký: “Tôi đến đưa tin cho trạm phát thanh.”
Cô được đưa đến một căn phòng như phòng họp, đợi một lúc, có người đẩy cửa bước vào: “Cô là đồng chí bên quân đội đúng không?”
Kiều Vi đứng lên: “Đúng vậy.”
Hai người đàn ông bước vào đều ở tuổi trung niên, nhìn thấy Kiều Vi thì ngây ra.
Quân đội sắp xếp một phát thanh viên mới cho ủy ban thị trấn, nói là vợ quân nhân. Tâm lý mong đợi của họ là tiếp đãi một người vợ quân nhân nông thôn.
Ai ngờ là một cô gái còn trẻ trung và xinh đẹp như vậy.
Kiên trì vận động, tăng cường trao đổi chất, khí sắc con người thật sự sẽ tốt lên.
Chưa đầy một tháng, sắc mặt Kiều Vi đã khỏe mạnh hơn lúc vừa xuyên đến rất nhiều, mặt cô trắng trẻo, đôi môi hồng hào, đôi mắt sáng ngời trong veo.
Mái tóc tối qua vừa gội, sau một giấc ngủ dậy vừa mềm mại, vừa bóng mượt.
Áo sơ mi trắng tượng trưng cho độ tuổi hồn nhiên.
Hai ông chú trung niên hơi ngơ ngác.
Bởi vì họ biết người đến là vợ quân nhân, là phụ nữ đã kết hôn.
Với kinh nghiệm sống của hai người, nét trẻ trung trong sáng thường thấy khi còn là con gái, nhưng hiếm có đồng chí nữ nào còn giữ được trạng thái ấy sau khi kết hôn.
Sau khi kết hôn hầu hết đồng chí nữ đều héo dần như hoa hoặc là bị tra tấn thành dây mây cứng cỏi, đánh ai người đó đau.
Họ suýt nữa cho rằng mình nhầm người.
Nhưng Kiều Vi lại đưa thư giới thiệu tới.
Hai người chụm đầu nhìn nó, lại ngước mắt nhìn Kiều Vi: “Đồng chí Kiều Vi Vi?”
“Là tôi.”
“Cô là… Người nhà quân nhân?”
“Đúng vậy, chồng tôi là quân nhân tại ngũ.”
Người có độ tuổi lớn hơn nói: “Cô ngồi đi.”
Ba người ngồi xuống, hai người họ ngồi một bên, Kiều Vi ngồi đối diện.
Người lớn tuổi hơn quan sát cô hỏi: “Đồng chí Tiểu Kiều mới kết hôn à?”
Kiều Vi cười nói: “Con tôi cũng sắp bốn tuổi rồi.”
Một người khác hỏi: “Chồng cô là cán bộ cấp doanh sao?”
Thông thường, cán bộ cấp thấp sẽ trẻ hơn cán bộ cấp cao. Doanh trưởng Tiết và doanh trưởng Vương trẻ tuổi hơn đoàn trưởng Triệu.
Nhưng Nghiêm Lỗi không thuộc tình huống bình thường, anh là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất quân khu.
Anh còn trẻ hơn cả doanh trưởng Tiết và doanh trưởng Vương, Kiều Vi lại trẻ hơn Nghiêm Lỗi.
Kiều Vi trả lời: “Không, anh ấy là cán bộ cấp đoàn.”