Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:18:17
Lượt xem: 28

Đây là tiệc trà phiên bản cấp thấp những năm sáu mươi.

“Chị dâu.” Kiều Vi cười tủm tỉm: “Chị dâu Mã, chị dâu Tiết, chị dâu Vương.”

Tất cả mọi người tiếp đón cô: “Kiều, mau tới.”

Người phương Bắc gọi người thích nuốt chữ, ví dụ như khi gọi “Tiểu Kiều”, nuốt chữ “Tiểu”, chỉ còn lại “Kiều” thôi. Vậy nên, có khi nghe thấy gọi người chỉ gọi họ.

Đời sau hiếm vậy, vài ngày trước Kiều Vi nghe thấy người khác gọi Nghiêm Lỗi là “Nghiêm”, gọi cô là “Kiều” còn không thích ứng lắm, mấy ngày này đã nghe quen.

Kiều Vi đưa mận cô mang theo ra, đặt lên bàn nhỏ, mọi người cắn hạt dưa, ăn đậu phộng.

Chị Dương nói với Kiều Vi: “Vài người chúng ta thường xuyên qua nhà chơi, nói chuyện phiếm. Cô trẻ tuổi, không có thói quen này, vậy nên trước kia không gọi cô.”

“Về sau gọi tôi, tôi ở nhà cực kỳ rảnh rỗi.” Kiều Vi nói.

Là thật, quét tường xong thì chẳng còn việc gì, vệ sinh tất cả góc khuất tất cả trong nhà đều đã làm, là thật sự không có việc gì làm nữa.

Cô nhàm chán đến đọc cả sổ tay nuôi heo, đang có nhu cầu cấp bách tìm kiếm phương thức giải trí g.i.ế.c thời gian.

Nhập gia tùy tục, thời đại nào có phong cách của thời đại đó.

Chất vấn bác gái, hiểu bác gái, trở thành bác gái.

Huống hồ vài người này còn không tính là bác gái, tính theo tuổi thì chỉ là chị. Vợ của doanh trưởng Tiết và doanh trưởng Vương chỉ hơn cô bốn, năm tuổi, tuổi của hai người xấp xỉ tuổi Nghiêm Lỗi. Chồng của hai người lại hơn hai người vài tuổi.

Tóm lại xoay một vòng, trong số những người quen, trong số các ông chồng thì Nghiêm Lỗi trẻ tuổi nhất, trong số các người nhà thì Kiều Vi trẻ tuổi nhất.

Cắn hạt dưa, nói việc nhà, từ khu cũ đến đại viện, từ lực lượng võ trang thị trấn đến Văn phòng Ủy ban thị trấn, từ lão Lý của hợp tác xã cung tiêu đến tiểu Vương ở chợ, buôn đủ chuyện.

Kiều Vi nghe ngon lành.

Buôn chuyện xong, lại thảo luận đến nhà của chị Dương: “Giống như mới vậy.”

“Nếu không nhà tôi cũng quét.”

“Cần bao nhiêu vôi?”

“Kiều tính cho tôi, Kiều à, cô cũng tính cho bọn họ đi.”

Bút là bút chì Trung Hoa, giấy được xé từ quyển vở của một đứa trẻ nào đó, Kiều Vi hỏi tình hình nhà bọn họ, nhà nơi đây, kích cỡ mỗi gian phòng đều tương đương nhau, chính là xem có bao nhiêu gian, đại khái tính ra số lượng dùng đến.

Viết ra cho bọn họ xong, một trang giấy lại xé ra làm ba, tiệc trà tan, mỗi người cầm một tờ bỏ vào túi mang về.

Nghiêm Tương vốn chơi ở trong phòng với Quân Tử, bé Năm, Kiều Vi giúp chị Dương thu dọn, quét nhà. Khi cô vào trong nhà, nhìn thấy ba đứa bé đã ngủ lộn xộn ở trên giường.

TBC

Chị Dương: “Chờ chút rồi về, chờ con tỉnh, bằng không dễ bị dọa sợ.”

Lại ra ngoài sân nói chuyện phiếm.

“Các cô ấy còn cười nhạo tôi, tăng lương là quét tường.” Chị Dương che miệng cười: “Nói sao tôi không xây lại nhà chứ.”

Kiều Vi cười đến vui vẻ: “Nếu xây nhà đơn giản như vậy, em đã xây.”

Chị Dương ngại ngùng: “Khi các cô ấy chưa nói tôi còn chưa nghĩ nhiều, chính là cảm thấy sau khi quét thì nhà cửa rộng thoáng không ít. Các cô ấy vừa nói vậy, thật sự hơi…”

“Lời này là sao.” Kiều Vi sẵng giọng: “Coi như chúc mừng anh Triệu tăng lương, sao lại không được. Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, chị càng hướng đến điều tốt thì điều tốt lại càng tìm đến chị.”

“Như này không phải là phong kiến mê tín, đây là thái độ đối với cuộc sống. Thái độ của chị càng tích cực, thì thành công khi làm việc càng cao, việc làm tốt rồi, còn chẳng phải cho người ta cảm giác là chuyện tốt tự tìm đến sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-141.html.]

“Đã tốt lại càng tốt.”

Mọi người thích nghe lời như vậy.

Chị Dương vỗ tay: “Còn không phải sao.”

Đợi đến khi Nghiêm Tương tỉnh, chuẩn bị đi về. Kiều Vi nói: “Chị dâu, lần sau lại gọi tôi.”

Chị Dương: “Bên khu cũ này, chồng của chúng ta đều là người của Sư trưởng Phan. Bình thường cũng nên đi lại nhiều, tôi đã sớm muốn gọi cô, lại sợ cô chê chúng tôi, không nói chuyện với nhau được.”

Hóa ra còn có tầng quan hệ này, Kiều Vi còn tưởng rằng tất cả mọi người đều là quan hệ đồng đội chứ, cô ngây thơ quá rồi.

Thảo nào Nghiêm Lỗi luôn hy vọng cô có thể làm tốt mối quan hệ với người xung quanh.

Tối đến Nghiêm Lỗi về nhà, Kiều Vi kể lại buổi xã giao hồi chiều cho anh: “Vợ đoàn trưởng Mã, vợ doanh trưởng Tiết, vợ doanh trưởng Vương, đều… Làm việc nhà, nói chuyện phiếm… Đều định sơn tường, khá tốt.”

Cô vừa nói vừa quan sát, quả nhiên hai mắt Nghiêm Lỗi sáng ngời, đầy vẻ vui sướng: “Đúng là khá tốt, sau này em cứ qua lại với họ nhiều hơn.”

Kiều Vi bèn hỏi: “Các anh đều là người của Sư trưởng Phan à?”

“Ừm.”

“Ý em là đều làm việc dưới trướng của Sư trưởng Phan ấy?”

Nghiêm Lỗi nói: “Người làm việc dưới trướng em chưa chắc là người của em.”

Kiều Vi hỏi: “Quân đội chia phe phái dữ vậy ư?”

Nghiêm Lỗi nhìn cô, ánh mắt Kiều Vi cho thấy cô không tò mò mà hỏi thăm như một thành viên trong nhà, cô đang hỏi rất nghiêm túc.

Nghiêm Lỗi gật đầu.

“Ở đâu cũng vậy, nơi nào có người nơi đó sẽ kéo bè kéo cánh.” Anh nói: “Ở cùng một thôn cũng chia ra phe nghe lời bí thư, nghe lời trưởng thôn và nghe lời đại đội trưởng.”

Kiều Vi cười cảm thán: “Con người là thế đấy.”

Nghiêm Lỗi cũng không dừng, nói cho Kiều Vi thêm nhiều tin tức hơn.

“Sư trưởng Phan có quan hệ với lãnh đạo cũ của anh. Bọn họ là bạn đồng môn.”

“Lãnh đạo cũ nào đấy?”

“Người hy sinh kia.”

“Là người nói với anh con người phải có học thức đó à?”

“Ừm.”

“Anh chị em lãnh đạo cũ của anh đều đang ở Bắc Kinh, vẫn luôn qua lại với Sư trưởng Phan.”

“Sức khỏe của vợ Sư trưởng Phan khá yếu, dưỡng bệnh ở Bắc Kinh, hai nhà họ là… Gọi là gì nhỉ? Anh em cây khế?”

Kiều Vi gật đầu, tỏ vẻ anh dùng từ đúng.

“Anh từng nghe Sư trưởng dùng từ này.” Nghiêm Lỗi nói: “Em trai út lãnh đạo cũ của anh từng là chiến hữu với bọn anh, cùng nhau cầm súng, nhưng anh ấy bị thương nên đã chuyển nghề trở về Bắc Kinh.”

Sư trưởng Phan nổi tiếng là người vứt bút tòng quân. Bạn đồng môn của ông ấy lại đến từ Bắc Kinh.

Kiều Vi mơ hồ nhìn thấy một vòng tròn nhỏ của thủ đô.

Chính văn cô đọc thiên về lãng mạn, kiểu văn này không tập trung vào hình tượng, cách hành văn toàn là viết nam nữ chính cùng nhau vả mặt vai ác cực phẩm, nhân vật quần chúng. Các nhân vật phụ lại khá mơ hồ.

Loading...