Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:18:10
Lượt xem: 22
Kiều Vi cười giảo hoạt: “Vợ con trong nhà sợ lạnh chứ sao, làm tường dày thêm giữ ấm. Xây gạch mộc tiết kiệm tiền hơn biện pháp khác.”
“Tốt lắm.” Nghiêm Lỗi khen cô: “Suýt chút nữa anh đã tin.”
Kiều Vi cười ha ha.
Cười xong còn nói: “Quan tâm người khác làm gì, thẩm mỹ điền viên của em bây giờ là vô địch. Ai dám không khen em một câu chăm chỉ, mộc mạc, tác phong xúc động.”
Nghiêm Lỗi nhớ tới bộ quần áo vải thô của cô, mộc mạc đến mức khiến đoàn trưởng Triệu còn lo lắng có phải kinh tế trong nhà đang gặp khó khăn. Không nghĩ tới là vì cô cảm thấy như vậy đẹp mắt.
Vừa nghĩ đến đây, Nghiêm Lỗi đều không nhịn được khẽ cười.
Chỉ có Nghiêm Tương hỏi: “Bố ơi, thịt gà chín chưa?”
Quá thơm, cậu bé vẫn luôn chảy nước miếng.
“Để bố kiểm tra, ừm, chín rồi đó, chờ bố rán cho con vài cái bánh.” Nghiêm Lỗi gọi: “Kiều Vi…, Kiều Vi…”
Kiều Vi vào phòng bếp: “Sao vậy?”
Nghiêm Lỗi múc một chén canh gà: “Đưa một chén cho nhà lão Triệu, em đi hay anh đi?”
Kiều Vi hoang mang.
Nghiêm Lỗi ngẩn ra, giải thích: “Trong thôn đều như vậy, khi ăn đồ ngon đều múc một chén cho người nhà hoặc hàng xóm có quan hệ gần gũi.”
Quê của anh và quê đoàn trưởng Triệu ở cùng một khu vực, tập tục giống nhau.
“Quan hệ phải qua lại, không qua lại, cho dù ở gần, người cũng xa.” Anh nói.
Lúc này Kiều Vi mới bị kích hoạt ký ức bị từ chối khi trước.
Cuộc sống trong thành không có quy củ này. Kiều Vi Vi cũng chán ghét thân mật quá mức với bọn họ.
Thật ra Nghiêm Lỗi luôn hy vọng bạn đời của mình không biết ăn nói, nhưng ít ra có thể ở chung hòa thuận với đồng đội, hàng xóm. Đáng tiếc anh luôn thất vọng.
Đáng lẽ anh đã hết hy vọng rồi, nhưng lúc này, trong lòng anh lại âm thầm dấy lên hy vọng.
“Đã hiểu, em đi đây.” Kiều Vi vui vẻ nói.
Tuy rằng chưa từng làm, nhưng đây là một phong tục truyền thống rất đời thường đối với cô. Bản thân nó chính là một phần của “Điền viên”.
Kiều Vi rất tiếp thu.
“Con cũng đi.” Nghiêm Tương dán lại.
Vì thế, Kiều Vi mang theo Nghiêm Tương, bưng một chén thịt gà đi về phía nhà đoàn trưởng Triệu.
Rất thú vị.
Càng thú vị hơn là, đến nhà đoàn trưởng Triệu nhìn thấy…
Tất cả thành viên nhà họ Triệu, trừ bé Năm ra, tất cả mọi người, bao gồm cả Quân Tử và Lâm Tịch Tịch, huy động tập thể, cả nhà ra trận, đang khí thế ngất trời quét vôi trong nhà mình.
Kiều Vi thấy vậy rất vui vẻ.
Cô hắng giọng: “Chị dâu…”
Tôi tới chia sẻ đồ ăn ngon nha
“Ôi, em dâu đã đến.”
Đoàn trưởng Triệu phụ trách quét vôi nhà chính, anh ta nhìn thấy Kiều Vi trước tiên, vội vàng đi ra, lau tay lên quần áo, nhận lấy chén: “Gì vậy, thật thơm.”
“Gà trong nhà hầm, lão Nghiêm kêu tôi mang một chén đến cho mọi người nếm thử.” Kiều Vi nhìn xem, tất cả mọi người đều đang làm việc: “Đây là? Trưa nay mọi người không nấu cơm sao?”
Đoàn trưởng Triệu tiến lại gần, ngửi mùi canh gà, nói: “Chẳng phải đều do chị dâu cô sao. Cô ấy chính là người nóng vội, tôi nói chậm rãi quét vôi từng căn phòng một là được, cô ấy cứ nói trong nhà nhiều người, một ngày làm xong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-137.html.]
“Nhân khẩu thịnh vượng không phải là vậy sao.” Kiều Vi cười tủm tỉm nói.
Đoàn trưởng Triệu vô cùng hưởng thụ.
Chị Dương đi ra: “Làm gì vậy, nói xấu sau lưng tôi hả.”
Đoàn trưởng Triệu vội nói: “Khen em đấy.”
Kiều Vi hỏi: “Một ngày này có thể làm xong sao?”
Chị Dương nói: “Tàm tạm”
Chị ta nhận lấy chén thịt gà kia: “Anh nhanh đi làm việc.”
TBC
Đoàn trưởng Triệu quay về làm việc.
Chị Dương nói với Kiều Vi: “Cô chờ chút.”
Chị ta đi vào phòng bếp, đổ canh gà vào trong chén nhà mình. Múc một gáo nước rửa sạch sẽ chén nhà Kiều Vi.
Lại cuốn mấy cái bánh rán, gấp lại, dùng lá sen bọc vào, đưa cùng với chén cho Kiều Vi: “Buổi sáng hôm nay vừa rán, Tịch Tịch rán, cô cầm về.”
Bánh Lâm Tịch Tịch rán đã có chút danh tiếng. Mọi người đều biết bánh cô ta rán ăn ngon.
Kiều Vi chỉ biết nấu cơm, tối đa là nấu mì, cô đã từng thử làm bánh rán, nhưng ăn không ngon.
Cô vui vẻ nhận lấy: “Ngày khác em phải học tập một chút với các chị, làm thế nào để rán thơm như vậy.”
Cô cầm chén không cùng bánh rán về.
Chị Dương lau tay lên tạp dề, trở về phòng thét to: “Cương Tử, Hoa Tử, đi đại viện mua vài món ăn về. Buổi trưa hôm nay không nấu cơm. Động tác của mọi người nhanh lên, chúng ta quét xong trong một ngày hôm nay.”
Chị ta và đoàn trưởng Triệu cùng quét vôi nhà chính.
Đoàn trưởng Triệu cảm thán: “Trước kia anh luôn cảm thấy Tiểu Kiều này không biết nói chuyện. Anh đã nhìn nhầm rồi.”
Một lần là ở chỗ Sư trưởng Phan, đúng mực, nói lời rõ ràng.
Mới vừa rồi lại càng khéo nói.
Thật sự không giống với trong ấn tượng.
Chị Dương: “Còn không phải sao.”
Không biết vì sao, đều thông qua nhiệt lượng để nấu chín thức ăn, nhưng thịt nấu bằng nồi sắt và củi rất thơm.
Nghiêm Lỗi đang định rán bánh, Kiều Vi lại mang một cái bánh rán to từ nhà đoàn trưởng Triệu.
Nghiêm Lỗi vui vẻ: “Vừa vặn!”
Bánh Lâm Tịch Tịch rán thật sự rất tuyệt.
Một nhà ba miệng ăn kèm với thịt gà và rau nấu nhừ trong canh gà, khen hết lời.
Nghiêm Lỗi nói với Nghiêm Tương: “Ngủ trưa đừng thức dậy quá muộn, dẫn con ra bờ sông chơi.”
Nghiêm Tương phình má, ánh mắt sáng ngời: “Có thể xuống sông không?”
Nghiêm Tương đặc biệt ngoan, mỗi lần đi ra bờ sông với mẹ, mẹ nói không thể xuống sông, cậu bé đều rất ngoan chỉ nhặt đá ở chỗ nước cạn.
Nghiêm Lỗi nói: “Xuống! Bố đưa con bơi lội.”
Kiều Vi xé một miếng bánh, liếc nhìn anh.
Nghiêm Lỗi nói: “Em yên tâm.”
Anh còn nói: “Chỗ chúng ta có sông có hồ nước, trẻ con sớm biết bơi mới càng yên tâm.”
Kiều Vi nói: “Còn quá nhỏ.”