Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:18:08
Lượt xem: 28

Nông thôn, nhất là nông thôn phía Bắc, khắp nơi đều là nhà gạch mộc. Đó đều là cảnh vật Nghiêm Lỗi nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, không, là nơi anh sinh ra và lớn lên.

Cũng bởi thế nên càng không hiểu.

Nếu như có bản lĩnh, ai không muốn xây nhà gạch ngói, ai còn muốn tiếp tục ở nhà gạch mộc chứ.

Nhà bọn họ đang ở là nhà bằng đá truyền thống của địa phương, tuy rằng kém hơn nhà lớn bằng gạch ngói đỏ, nhưng vẫn tốt hơn nhà gạch mộc. Kể cả ở xã hội cũ thì chỉ có nhà giàu có mới được ở nhà như vậy.

Mặc kệ là xã hội cũ hay xã hội mới, xây nhà gạch mộc đều vì nghèo, vì không có năng lực xây nhà gạch.

Nghiêm Lỗi thuyết phục Kiều Vi: “Nếu như em chê tường này khó coi, vậy chúng ta quét vôi luôn cả tường ngoài nữa.”

Thật ra, nếu như ở thế hệ sau, làm một tiểu viện nông thôn, quét vôi cả tường ngoài nhà cũng rất đẹp mắt.

Nhưng đó là ở thế hệ sau. Hiện giờ là niên đại đặc thù, nếu như quét vôi tường ngoài ở niên đại này, Kiều Vi thật sự lo lắng đến lúc nào đó xảy ra chuyện gì, vừa thấy tường ngoài nhà ai có màu trắng, có khi sẽ bị quét vài biểu ngữ lớn lên dùm chủ nhà.

Thật sự, không thể bảo đảm rằng nhất định sẽ không phát sinh tình huống như vậy. Thậm chí Kiều Vi cảm thấy nếu thật sự quét vôi tường ngoài, khả năng về sau bị quét biểu ngữ còn rất cao.

Vậy sẽ rất đau lòng nha.

Vô cùng đau.

Vì vậy, khi Kiều Vi vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào đẻ bức tường ngoài tồi tàn giống như đã được vá lại này trở nên đẹp mắt hơn, cô lại nhớ tới một homestay ở quê mà cô đã từng tới.

Homestay kia ở trong làng cổ.

Tất cả tường ngoài đều là tường đất màu vàng nhạt, chính là tường gạch mộc. Thực tế thì phòng ở mới xây, bên trong cũng trang trí đẹp. Chỉ có ngoài mặt là được mô phỏng lại.

Nhưng mà rất đẹp.

Rất mộc mạc, rất đẹp.

Người thành phố lớn ở thời đại internet có thể thưởng thức vẻ đẹp này.

TBC

Nghiêm Lỗi vô cùng rối rắm.

Bởi vì từ nhỏ đã nhìn quen thứ đại biểu cho “Nghèo” và “Khổ”, nên rất khó cảm thấy nó đẹp.

“Em thật sự nghĩ kỹ rồi?” Anh hỏi.

“Ừm!”

“Vì sao không thể quét vôi chứ? Em nhìn xem trong phòng quét vôi chẳng phải rất đẹp sao?”

Kiều Vi ngẫm nghĩ, nói lo lắng của cô khi tường ngoài được quét vôi cho Nghiêm Lỗi.

Nghiêm Lỗi nói: “Không đến mức đó, đây là trong sân nhà mình…”

Kiều Vi nói: “Khó nói.”

Cô hỏi: “Lỡ như bị quét biểu ngữ, anh có thể xóa nó đi không?”

Nghiêm Lỗi nghẹn họng.

Nếu như thật sự bị quét biểu ngữ lên thì có ý nghĩa chính trị, đương nhiên là không thể chủ động xóa đi.

Trừ phi sửa biểu ngữ mới, hoặc là bị hỏng do thời tiết, tường phải quét lại.

Dù sao cũng không thể do bản thân chủ động xóa biểu ngữ được quét lên.

Nghiêm Lỗi đã là cán bộ cấp trung đoàn, đương nhiên có thể biết một ít quy tắc.

Kiều Vi nói: “Em từng nghe một câu chuyện, có một cán bộ nữ, cô ấy rất tốt, nhưng đắc tội tiểu nhân. Những người này định hãm hại cô ấy. Bọn họ viện cớ nhốt cô ấy vào trong một căn phòng, cố ý khóa cửa nhưng để lại cửa sổ. Cán bộ nữ này bị giam một ngày một đêm không chịu nổi, nên xé giấy dán trên cửa sổ rồi leo qua về nhà.”

“Cô ấy không biết chữ, tất cả những chữ in trên giấy kia đều là trích lời vĩ đại, không chỉ bị ném xuống đất, còn có mấy tờ bị cô ấy dẫm chân lên.”

“Cô ấy vốn vô tội, bấy giờ lại biến thành có tội.”

Sắc mặt Nghiêm Lỗi trở nên nghiêm túc và lạnh lùng: “Chuyện ở đâu? Chuyện khi nào? Cô ấy tên là gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-136.html.]

Thật ra đây là một tình tiết trong một bộ phim truyền hình mà Kiều Vi từng xem.

“Anh đừng quan tâm ở đâu, là ai. Không liên quan gì đến chúng ta, không phải chuyện của hiện tại, đã sớm trôi qua. Cũng có khả năng không phải sự thật.” Kiều Vi nói: “Em chỉ đang muốn nói, vì để nhà xinh đẹp hơn mà quét vôi lên, em sợ về sau lỡ bị quét biểu ngữ, vậy không dễ làm. Em không chọn tường trắng chính là không muốn lưu lại khả năng xảy ra chuyện như vậy.”

“Được, em muốn làm sao thì làm vậy.” Nghiêm Lỗi nói: “Kiểu như mũ rơm, giày rơm của em cũng có thể phối hợp lên, đúng không?”

Kiều Vi cười nhe răng.

“Có phải em…” Nghiêm Lỗi cân nhắc một chút, vẫn nói ra: “Anh nghĩ, có phải em định biến trong nhà trông giống ngôi nhà ở nông thôn phải không?”

Nghiêm Lỗi đã sớm có cảm giác như vậy, nhưng luôn cảm thấy không đúng lắm. Cho đến khi Kiều Vi nói muốn xây tường ngoài thành tường gạch mộc, anh mới xác nhận.

Kiều Vi hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười đến càng vui vẻ.

“Có một từ càng đẹp hơn từ nông thôn này đấy.”

“Từ nào?”

“Điền viên.”

Điền viên, Nghiêm Lỗi lẩm bẩm từ hiếm khi được dùng này, tỉ mỉ thưởng thức .

“Từ này nghe không đúng lắm, nó mất đi bản chất mộc mạc.”

Kiều Vi lại nói: “Nếu như bản chất mộc mạc anh nói là chỉ nghèo nàn, khổ cực, thảm thương, như vậy không cần bản chất này.”

“Cùng là một hiện tượng, một tình huống khách quan, nhưng không phải mục tiêu.”

“Hiện giờ đất nước xã hội chủ nghĩa chúng ta thật sự còn nghèo hơn các nước phương Tây. Nhưng đó là bởi vì chúng ta trải qua nghèo và yếu lâu đến trăm năm, mới vừa cất bước, còn giặc cướp phương Tây đã cướp bóc trên trăm năm.”

“Đất nước chủ nghĩa xã hội chúng ta chắc chắn có thể hoàn toàn trừ bỏ nghèo khó , làm đường ô tô đến cửa mỗi thôn, để cho mỗi một đứa trẻ đều có thể tiếp nhận giáo dục tối thiểu chín năm miễn phí, để cho dân chúng đều được chữa bệnh, được ăn cơm. Để cho tất cả nông thôn đều biến thành điền viên.”

Nghiêm Lỗi kết hôn mấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt kiên định như thế của vợ.

Giống như cô rất tin tưởng vào tương lai mà cô miêu tả.

Nghiêm Lỗi luôn cảm thấy tư tưởng tiểu giai cấp tư sản của cô nghiêm trọng, hiện giờ mới phát hiện anh đã sai. Niềm tin kiên định đối với tổ quốc của cô không hề thua kém anh.

Nghiêm Lỗi cực kỳ vui mừng.

Là đàn ông, thật ra anh có thể bao dung rất nhiều chỗ mâu thuẫn giữa vợ với mình.

Nhưng là chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên cường, tư tưởng của bạn đời lạc hậu, giác ngộ thấp thật sự khiến cho anh cảm thấy thất vọng và đau khổ.

“Được, em muốn làm sao thì làm.” Anh đồng ý với phương án của Kiều Vi.

Nhưng anh bước trở lại sân, đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn cả căn nhà.

“Đây là công trình lớn, em không làm được, chỉ dựa vào anh cũng không được. Nhất định phải tìm người trong nghề đến làm.”

“Hả, không tự làm được sao?” Người mới vừa rồi nói mạnh mẽ như vậy, lại rơi vào điểm mù tri thức của mình: “Chính là như quét tường vậy, mỗi ngày làm một ít không được sao?”

“Không được.” Nghiêm Lỗi nói: “Khi trét lên là bùn, khô rồi mới là đất màu vàng em muốn. Diện tích lớn như vậy, không thể làm xong trong một lần, nếu làm trong một lần, thời gian lâu dài sẽ bị nứt.”

“Em hiểu rồi.” Kiều Vi cũng không rối rắm, thoải mái nói: “Vậy đi đâu tìm người?”

“Để anh. Tìm công xã gần đây, công xã đều có đội thợ nề riêng. Làm tường gạch mộc, thợ xây trong thành phố không làm được, phải tìm đội ở quê.”

“Nhưng hiện giờ không được, đã bị mượn rồi. Mấy ngày nữa lỡ như đổ mưa to, cán bộ chiến sĩ quân đội đều phải ra ngoài hỗ trợ bà con.”

“Chờ công việc kết thúc, lúc rảnh rỗi, anh tìm người cho em.”

Kiều Vi lại hỏi: “Anh có cảm thấy phiền không?”

Bởi vì quét tường nhà chỉ cần anh hỗ trợ dịch chuyển đồ đạc, chuyện khác đều do bản thân Kiều Vi làm. Chi phí cũng thấp.

Nhưng nếu xây tường ngoài như vậy, không cần nghĩ cũng biết chi phí sẽ cao lên. Không còn là trong nhà tự làm nữa mà đã thành công trình lớn.

Nghiêm Lỗi nói: “Phiền toái hay không cứ để anh quan tâm, so với quan tâm việc này, còn không bằng em nghĩ xem, nếu như có người hỏi tại sao nhà trên thị trấn đang đẹp đẽ em lại trét đất sét vàng lên thì nên trả lời như thế nào.”

Loading...