Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:17:51
Lượt xem: 32

Nghiêm Tương không có tủ quần áo lớn, thời bấy giờ tủ quần áo là món đồ có giá trị, trẻ con sẽ không có.

Cậu bé có một rương gỗ, trong đó đựng quần áo bốn mùa.

Ngoài ra còn có một chiếc kệ nhỏ đơn giản đơn giản được làm bằng gỗ thừa, Tổng cộng có ba tầng, bên trên treo một chiếc rèm vải, đây là nơi để đồ lót sạch của riêng Nghiêm Tương. Quần áo ở bên trong đều được xếp gọn gàng, cậu bé có thể tự tìm được quần áo.

Cái rương và chiếc kệ nhỏ được đặt trên giường đất sát tường, không cần dọn đi, chỉ cần kéo ra giữa giường là được.

Trên mặt đất có hai cái ghế nhỏ, trừ cái đó ra, trong phòng không còn gì cả.

Phòng trống không nên thấy rất rõ bức tường bẩn.

Nhưng như vậy sơn tường cũng tiện, không cần phải di chuyển đồ đạc lớn nào cả.

Vôi trắng hiện nay không phải sơn lót cũng không phải loại sơn của sau này. Lúc này chưa có các loại sơn tốt như tương lai.

Thành phần chính của vôi trắng là vôi, sơn vôi trắng chính là sơn nước vôi.

Kiều Vi học cách pha vôi trắng từ Nghiêm Lỗi, pha được một thùng, cô dùng chổi quét thử hai lần lên bức tường trong phòng ngủ.

Kiều Vi bê thùng lên giường đất, người cũng leo lên giường.

Nghiêm Lỗi cầm ít báo cũ từ doanh trại bộ đội về, thấy Kiều Vi lấy báo trải lên trên giường, để phòng vôi trắng không dính lên giường hay nhỏ xuống sàn nhà. Con lăn được buộc vào cây trúc, cô cho con lăn vào trong thùng vôi, ngâm một lúc, lúc nhấc lên thì khẽ lắc một chút, đợi nó ngừng hắn rồi sơn lên trên tường.

Nghiêm Tương vẫn ở bên cạnh nhìn xem.

Kiều Vi nói với cậu bé: “Con ra sân chơi đi.”

Nghiêm Tương không đi.

“Đi đọc sách đi.”

Nghiêm Tương cũng không đi: “Con muốn xem mẹ sơn tường.”

“Vậy con cứ đứng đây xem nhé.”

Kiều Vi nhanh chóng nhận ra Nghiêm Lỗi nói không sai, việc này… thật sự quá mệt mỏi.

Lao động tay chân chắc chắn không nhẹ nhàng như cô nghĩ.

Cũng may, Kiểu Vi chỉ cải tạo nhà của mình mà thôi, không phải cô kiếm sống bằng việc này. Cô không cần phải nhanh chóng làm xong, chậm rãi từ từ sơn từng chỗ.

Con lăn có diện tích lớn hơn chổi quét nên hiệu suất cũng cao hơn.

Kiều Vi sơn xong phần tường cao nhất phía trên giường đất, cô vẫn dùng con lăn sơn đến phần giữa tường.

Một lát sau, bỗng nghe thấy Nghiêm Tương hỏi: “Mẹ nhìn này, sơn như này ạ?”

Kiều Vi nhìn lại thì thấy Nghiêm Tương nhân lúc cô chăm chú làm việc, nhặt cái chổi quét cô không dùng, chấm vào thùng sơn, sơn thử một mảng nhỏ ở chỗ tường lúc đầu Kiều Vi thử.

Lúc cậu bé gọi Kiều Vi, cậu bé đã sơn được một hình chữ nhật cao hơn chiều cao của mình nửa cánh tay rồi.

Có lẽ đấy là độ cao tối đa mà cậu bé vừa giơ tay vừa nhón chân mới có thể với tới được.

Kiều Vi vui vẻ.

“Con có mệt không?”

“Con không mệt ạ. Cái này chơi vui lắm. Mẹ ơi, con có thể sơn không?”

“Con sơn rồi mới hỏi được hay không, cái này gọi là tiền trảm hậu tấu.”

“Vậy… con có được sơn không ạ?”

TBC

Hiện tại, Kiều Vi đang cầm cây gậy trúc buộc con lăn, không tiện sơn chỗ thấp. Cô định sơn chỗ cao trước, sau đó tháo con lăn ra khỏi cây gậy rồi sơn phía dưới sau.

Không nghĩ tới Nghiêm Tương đã học theo rồi.

Thời đại này không tiện lợi như sau này. Cảm thấy tất cả mọi người, không phân biệt nam nữ, ai cũng có năng lực làm việc rất mạnh.

Chị Dương gần như là người toàn năng, Lâm Tịch Tịch cũng không kém hơn bao nhiêu.

Nghiêm Lỗi cũng vậy, cái gì cũng biết.

Đúng là thời đại đặc biệt! Kiều Vi cảm thấy nên cho phép Nghiêm Tương làm nhiều hơn một chút. Nghiêm Tương là một đứa trẻ tự mình hoàn thành dự án hố cát mà không cần sự giúp đỡ của người lớn đấy.

“Được rồi! Con có thể sơn! Con đi lên đây, mẹ sơn chỗ cao, con sơn chỗ thấp.”

Nghiêm Tương vui vẻ đứng lên ghế đặt trên giường đất. Hai mẹ con phối hợp, Kiều Vi giơ con lăn cán dài sơn bên trên và giữa tường, Nghiêm Tương sơn phía dưới.

Kiều Vi thỉnh thoảng quay đầu nhìn Nghiêm Tương, nhưng cô nhanh chóng cảm thấy mình không cần phải lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-128.html.]

Ý thức trật tự của Nghiêm Tương rất mạnh.

Thực ra, ý thức trật tự của Nghiêm Tương rất tốt. Cậu bé vắt quần áo là vắt từ cổ áo đến góc áo, vắt khăn cũng vậy, từ đầu này đến đầu khác. Không giống vài người vắt đồ khá tùy ý.

Cậu bé cũng sắp xếp đệm giường theo quy tắc đối xứng.

Ý thức trật tự của Nghiêm Tương được thể hiện rất rõ lúc đào hố cát.

Cậu bé chia hố cát thành nhiều phần bằng nhau, mỗi phần chính là khối lượng công việc cậu bé cần hoàn thành trong một ngày.

Nếu không phải do chuyện của đoàn trưởng Triệu làm chậm tiến độ của Nghiêm Tương, Kiều Vi cảm thấy cậu bé có thể dựa vào kế hoạch mà cậu bé đã sắp xếp mà hoàn thành công việc theo đúng tiến độ.

Sau này vì để hoàn thành đúng hạn, cậu bé còn “tăng ca” đào hố vào thứ sáu, thứ bảy.

Vì thế, vào chủ nhật, đúng như mong muốn của mình, cậu bé có được một hố cát.

Hiện tại, cậu bé đứng trên giường đất sơn tường, diện tích sơn giống như diện tích người máy sơn vậy: gọn gàng, dày, không bỏ sót chỗ nào cả.

Kiều Vi nghiêng đầu nhìn một lúc lâu mới giật mình nhận ra thời gian đang trôi đi.

Bởi vì việc này giải tỏa căng thẳng rất tốt. Nếu như livestream ở thế giới sau này, có lẽ tạo ra hiệu ứng tốt như sửa móng lừa và giặt thảm.

Kiều Vi nói: “Nếu như con mệt thì nghỉ đi. Tay đau thì đừng sơn nữa.”

Nghiêm Tương nói: “Con không mệt ạ.”

Cậu bé vô cùng chăm chú.

Kiều Vi nhìn cậu bé một lúc, bỗng nhiên gọi: “Tương Tương.”

Nghiêm Tương dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Kiều Vi hỏi cậu bé: “Con rất thích làm những việc này sao? Đào hố cát, sơn tường này ấy.”

Trên mặt Nghiêm Tương hiện lên một nụ cười vui vẻ: “Đúng ạ.”

“Tại sao? Con thấy thích nó ở chỗ nào?”

Nghiêm Tương suy nghĩ một chút, nói: “Yên tĩnh.”

Kiều Vi nhìn cậu bé.

Cậu bé nói: “Lúc đào hố, sơn tường đều rất yên tĩnh, cảm thấy rất thoải mái.”

“Con thấy lúc nào không yên tĩnh?”

“Hầu hết là không yên tĩnh ạ.”

“Ví dụ?”

Nghiêm Tương suy nghĩ một chút, nói một cách chắc chắn: “Rất nhiều.”

Nhiều lắm, không cách nào so sánh được.

Kiều Vi đổi một câu hỏi khác: “Có lúc nào con cảm thấy yên tĩnh nữa không?”

Nghiêm Tương vui vẻ: “Lúc đọc sách ạ.”

Kiều Vi đã hiểu.

Kiều Vi cảm thấy đau lòng.

Lúc này, cô cảm thấy ghét tác giả, tại sao trước khi viết sao không thiết lập nhân vật cho tốt. Tại sao lại làm ẩu như vậy? Tiểu thuyết thập niên nào có thích hợp với thiết lập “Cục cưng thiên tài” chứ, thiết lập nhân vật này chỉ dùng trong mấy cuốn tiểu thuyết đô thị ngọt sủng thôi.

Tác dụng của mấy thiết lập nhân vật này để làm nổi bật gen ưu tú hơn người của nam chính, cùng với nam chính cưng chiều nữ chính.

Hình tượng này không phù hợp với Nghiêm Tương ở thời đại này.

Não của cậu bé không tiếp nhận hết được mọi thứ. Phần lớn thời gian cậu bé phải chịu đựng sự ầm ĩ của thế giới bên ngoài, vì vậy cậu bé tìm một cách khác để giải tỏa – lao động tay chân.

Thảo nào, khi cô xuyên qua được mấy ngày, lúc nào cũng thấy cậu bé ngồi chồm hỗm ở sân chơi với mấy viên sỏi, lặp đi lặp lại một chuỗi động tác.

Kiều Vi thở dài: “Mẹ hiểu rồi. Con tiếp tục sơn đi.”

Cô quay đầu lại tiếp tục hoạt động cây gậy trúc.

“Mẹ.” Phía sau vang lên âm thanh còn non nớt của Nghiêm Tương.

Cô quay đầu lại nhìn cậu bé.

“Lúc mẹ giảng cho con nghe về những đồ vật mà con không biết, lúc ấy cũng rất yên tĩnh.” Nghiêm Tương nói: “Con rất thích nói chuyện với mẹ.”

Đôi mắt đứa trẻ trong suốt, sáng sủa, nụ cười hồn nhiên.

Loading...