Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:21
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chờ tới thôn trang rồi, Đường Đường chạy một vòng ở đồng ruộng, sau đó hỏi Cố Tiêu nó có thể đi nhặt ốc đồng không.
Cố Tiêu đã kể chuyện xưa của ốc đồng cô nương cho nó nghe, nó cũng muốn có một con ốc đồng cô nương.
Có thể nấu cơm, thu dọn nhà cửa hay không cũng không sao cả, biết thắt b.í.m tóc cho nó là được.
Cố Tiêu lắc đầu, “Không được, nước rất lạnh, con còn nhỏ, không thể nghịch nước được.”
Chuyện mà Cố Tiêu nói không được,thì có khóc nháo cũng vô dụng.
Đường Đường ồ một tiếng, “Vậy con có thể chơi trò trốn tìm không?”
Thôn trang có rất nhiều trẻ con, Đường Đường muốn chơi cùng bọn họ.
Cố Tiêu gật đầu, “Không được ném đá,cẩn thận đừng để té ngã.”
Đường Đường gật đầu, “Có cần con trông đệ đệ không?”
Cố Tiêu nói: “Con chơi của con đi.”
Cô và Thẩm Hi Hòa đều ở đây, cần tới nó sao.
Đường Đường vỗ tay, vậy thì cũng không có biện pháp, nó hỏi rồi, là Cố Tiêu không cần.
Ai, không có cách nào chơi bùn rồi.
Cố Tiêu nhìn Đường Đường nhảy nhót chạy đi xa, trong lòng có một tia buồn bã, trước khi sinh Tuế Tuế cô có hỏi qua Đường Đường, có muốn có thêm đệ đệ hay muội muội không.
Trong nhà thêm người là chuyện của cả nhà, Cố Tiêu không muốn chỉ có hai người quyết định.
Đại cô nương ba tuổi, ôm búp bê thỏ màu trắng, cúi đầu chơi một hồi lâu, nó nắm lỗ tai của con thỏ, nhỏ giọng hỏi, “Nó ngoan không?”
Không biết là đệ đệ hay muội muội, chỉ dùng nó.
Cố Tiêu lắc đầu, “Nương cũng không biết.”
Là nghe lời, là bướng bỉnh, hay là hiểu chuyện, đều có rất nhiều khả năng.
Đường Đường do dự một lát, một mặt thì nó cảm thấy như bây giờ rất tốt, cha nương, tổ mẫu, tổ phụ, còn có cháu trai và cháu gái nữa.
Nhưng mà một đệ đệ muội muội, nó có thể đoạt bình sữa của nó.
Đường Đường: “Vậy thì muốn, không ngoan con đánh nó.”
Cố Tiêu sờ đầu nữ nhi, “Con không sợ sau khi có đệ đệ muội muội rồi,thì cha nương sẽ không thương con nữa sao?”
Đường Đường trừng mắt to hỏi: “Người sẽ làm như vậy sao?”
“Nương sẽ không.” Cố Tiêu nghiêm túc nói, Đường Đường là đứa bé đầu tiên của bọn họ, chứa đựng tất cả những kỳ vọng của cô, sao có thể không thương nó được chứ.
“Vậy thì không phải là được rồi sao, nhiều thêm đệ đệ muội muội thì cũng là người trông, dù sao thì người mệt lại không phải là con, làm sao lại hỏi con có muốn hay không chứ.” Đường Đường tiếp tục chơi với thỏ.
Đồng ngôn vô kị, Cố Tiêu thế nhưng cảm thấy có mấy phần đạo lý.
Trông con là cô và Thẩm Hi Hòa, trông cái túi khóc nhè này cũng là bọn họ.
Cố Tiêu đưa con cho Thẩm Hi Hòa, sau đó tìm hai cái rổ, chờ Đường Đường chạy mệt rồi thì đi ra ngoài ruộng hái dâu tây.
Mấy mẫu dâu tây, liếc mắt một cái nhìn lại, cỏ xanh mơn mởn, đồng ruộng điểm xuyết những trái dâu màu đỏ, còn có mấy bông hoa trắng đang nở rộ nữa,chỉ nhìn thôi đã biết là ngọt rồi.
Hai vợ chồng đợi hơn nửa canh giờ, Đường Đường chơi rất sung, đầu tóc rối bù, “Nương, tóc rớt ra rồi, mau thắt lại cho con.”
Tuế Tuế duỗi tay sờ tóc của tỷ tỷ, bị Đường Đường vỗ một cái, “Không được chạm vào,cho đệ chơi thỏ.”
Tuế Tuế bị con thỏ lấy lòng.
Cố Tiêu cột tóc cho nữ nhi, gió nhẹ thổi qua, chạy tới nỗi ra mồ hôi đầy đầu, cô lấy khăn lau khô mồ hôi, “Lát nữa đi hái dâu tây.”
Đường Đường: “Hái dâu tây xong thì có thể đi ngâm suối nước nóng không?”
“Ngâm suối nước nóng thì phải cơm nước xong mới có thể đi, phu quân, huynh ôm Tuế Tuế,muội dắt Đường Đường.”
Đường Đường làm mặt quỷ với Thẩm Hi Hòa, ai dễ trông hơn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, ôm một túi khóc còn muốn đi hái dâu, nghĩ đẹp nhỉ.
Đường Đường một lát đã hái được quả to nhất, nó giơ lên cao, “Tuế Tuế đệ có ăn không!”
Tuế Tuế nhìn dâu tây mà nước miếng chảy ra.
Đường Đường cười hắc hắc, “Ai, chưa rửa, không thể ăn.”
Tuế Tuế ô ô mà muốn đi xuống.
Sau đó Đường Đường mỗi khi hái được một quả dâu tây, đều phải đưa cho đệ đệ nhìn một lần, Tuế Tuế gấp tới nỗi muốn khóc rồi.
Nếu không phải Thẩm Hi Hòa ôm, thì Tuế Tuế nhất định sẽ bò trên mặt đất, hổ khẩu đoạt thực.
Cố Tiêu đi tới con suối rửa sạch hai quả, một quả cho nữ nhi, một quả cho nhi tử.
Đường Đường ngao ô một ngụm cắn một nửa, “Rất ngọt đó nương, muốn ăn bánh kem dâu tây.”
“Không phải ngày hôm qua mới vừa ăn rồi sao?”
“Cái đó là dâu tây đại phúc, dâu tây pancake có được không, muốn ăn nương làm, không muốn ăn của cửa hàng thủ công.” Đường Đường đưa dâu tây cho Cố Tiêu nhìn, “Làm ở đây có được không? Làm xong thì mang về cho nãi nãi bọn họ.”
Thẩm Hi Hòa nói với nữ nhi: “Không phải là con muốn ăn sao?”
Đường Đường: “Sao lại chỉ biết ăn chứ, con là người như vậy sao?” Nói xong, thì cúi đầu hái dâu tây.
Ngoài ruộng có rất nhiều dâu tây, một mảnh nhỏ liền hái đầy một rổ, nhiều dâu tây như vậy một bộ phận phải đưa tới cửa hàng thủ công, một bộ phận đưa tới cửa hàng điểm tâm, người trong nhà cũng phải ăn, sau đó lại làm mứt dâu tây, màu đỏ ngọt ngào,vào buổi sáng thì phết bánh mì và uống sữa bò.
Cơm trưa là do Cố Tiêu làm, Thẩm Hi Hòa liền ngồi ở trước cửa phòng bếp nói chuyện với hai đứa nhỏ.
Đường Đường hỏi: “Chúng ta có thể ăn ở trên cỏ không? Trải một tấm vải lên, rồi đặt đồ ăn ở bên trên.”
Trước đây ra ngoài chơi thì đều ăn như vậy, vừa ngắm cảnh vừa ăn, Đường Đường có thể ăn được rất nhiều.
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Vậy thì ba người chúng ta đi trải, không được làm phiền mẫu thân.”
“Chỉ có Tuế Tuế làm phiền thôi.” Đường Đường rất nhanh đã tìm được một tấm vải kẻ sọc,màu xanh thẳm, chiếm diện tích rất lớn.
Rửa sạch dâu tây, dâu tây đại phúc và pancake do Cố Tiêu làm, còn có mấy món ăn vặt mang tới nữa.
Đường Đường đi phòng bếp tìm Cố Tiêu, “Nương, đệ đệ muốn ăn ở bên ngoài, con đã trải xong khăn trải bàn rồi, lát nữa bưng đồ ăn qua đó là được.”
Chuyện không lớn không nhỏ,cứ đẩy cho đệ đệ là được, dù sao thì vẫn chưa biết nói, sau này thì không được nữa, Đường Đường phải trân trọng khoảng thời gian này hơn.
Cố Tiêu không có vạch trần, “Vậy con bưng cá chiên qua đó trước đi, cẩn thận dưới chân biết không.”
“Được.” Đường Đường vui vẻ đồng ý, bưng cá chiên ra ngoài, sau đó lại trở về bưng cái khác.
Bữa cơm trưa này rất phong phú, thôn trang có rất nhiều đồ ăn, gà vịt nông hộ nuôi, cá tôm dưới sông, còn có heo con kêu éc éc, rau dại quả dại mọc khắp núi đồi, nói ngắn lại là không thiếu đồ ăn.
Tay Cố Tiêu cũng rất khéo, vỏ gạo nếp thêm bơ làm thành đại phúc pancake, cá nhỏ bọc một lớp bột rồi cho vào chảo dầu chiên đến khi vàng đều.
Đậu hủ mà nông hộ đưa tới chiên qua hai mặt, thịt xào ớt rất thơm, vừa mềm vừa nóng. Canh gà hầm đã lâu, thịt gà vừa chạm vào là tan ra ngay, hai đứa nhỏ ăn vừa miệng, mỗi người có thể uống một chén lớn.
Vịt làm thành món vịt xào bia, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, rau dại xào không, thơm giòn ngọt, còn có một chén trứng gà hấp nữa, ngày nào cũng có.
Cơm nấu từ gạo mang về từ phương nam, hạt gạo dài trong suốt, trong như pha lê,gạo như vậy Đường Đường có thể ăn ba chén.
Nó không hề rối rắm chuyện cha nó có ăn chân bàn hay không nữa, bưng chén lên dùng muỗng múc từng ngụm từng ngụm, Tuế Tuế có Thẩm Hi Hòa bón, Cố Tiêu có thể yên tâm mà ăn cơm.
Đường Đường nói: “Chúng ta ngày mai mới trở về có được không?”
Thật vất vả mới tới một chuyến, không muốn về.
Trong mắt Thẩm Hi Hòa có áy náy, cho dù tan làm về nhà liền trông Tuế Tuế,dạy nữ nhi đọc sách biết chữ, nhưng mà thời gian hắn dành cho gia đình vẫn là quá ít, “Ngày mai về thì phải dậy sớm một canh giờ.”
Đường Đường ăn một muỗng canh trứng, “Con được nha,thôi thôi, nương dậy không nổi, vẫn là buổi chiều trở về đi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà trên mặt vẫn mang theo thần sắc thất vọng.
Cố Tiêu làm sao có thể bị nữ nhi xem thường được, mặt cô hơi nóng lên, “Ai nói nương không dậy nổi chứ, sáng mai trở về, cứ quyết định như vậy đi.”
Đường Đường cười cong mắt, “Vậy thì tối nay con ngủ với nương có được không?” Nó an bài cho đệ đệ xong rồi, “Tuế Tuế ngủ cùng cha.”
Thẩm Hi Hòa cứng rắn nói một câu, “Không được.”
Đường Đường nói với Tuế Tuế: “Đệ nhìn đệ đi, ngay cả cha cũng không muốn ngủ chung với đệ, vậy thì để cho cha ngủ một mình đi, hai ta ngủ với nương.” Bộ dáng nghiêm túc phảng phất như đã quuyết định xong rồi.
Thẩm Hi Hòa vô cùng hối hận, nếu như nghe theo Cố Tiêu, để hai đứa nhỏ ở nhà thì tốt rồi, trời mới biết, hắn và Cố Tiêu đã bao lâu không có thế giới riêng của hai người rồi.
Tiểu cô nương vô cùng cao hứng, b.í.m tóc lắc lư, ngày xuân gió thổi vào một nhà bốn người, Đường Đường lại ăn một chén, gió xuân thật đưa cơm nha.
Lần này còn chưa kết thúc, mà Đường Đường đã bắt đầu tính toán lần sau rồi, “Nương, lần tới khi nào thì tới nữa nha?”
Cố Tiêu nói: “Còn chưa biết nữa, có rảnh thì chúng ta liền ra ngoài chơi, được không?”
“Được, vậy thì lần tới để Tuế Tuế ở nhà đi, dù sao thì đệ ấy cũng không biết.” Đường Đường cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng mà nó cũng không biết Thẩm Hi Hòa cũng nghĩ như vậy.
Từ khi hiểu chuyện tới nay, Cố Tiểu đã sống trong một căn nhà làm bằng đá và đất, trong nhà có một người nãi nãi giọng nói rất lớn, rất thích nói xấu nhà người khác, một gia gia không rên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-230.html.]
Người cha suốt ngày làm việc không ở nhà, huynh trưởng cà lơ phất phơ không về nhà. Thẩm thẩm nói chuyện khó nghe, đường tỷ muội luôn thích đoạt đồ của nàng.
Còn có nương nữa.
Nương.
Lén giấu đồ ăn ngon cho nàng, mang nàng lên núi đào rau dại cắt cỏ cho heo, đi bờ sông giặt quần áo cũng mang theo nàng, kể chuyện xưa cho nàng nghe, ban đêm mang nàng ngắm sao đếm sao.
Cố Tiểu nằm trong khuỷu tay của nương, để những cơn gió mùa hè chậm rãi thổi qua. Triệu thị cầm cây quạt hương bồ, đuổi muỗi cho nàng.
Tiểu cô nương lớn lên có chút nhỏ, có chút gầy, nhưng trên mặt có má lúm đồng tiền, chứa nét cười ngọt ngào làm say lòng người .
Nàng thích buổi tối nhất, thời gian này không cần làm việc,cái gì cũng không cần làm, chỉ nghe Triệu thị kể chuyện xưa cho nàng, có khi Triệu thị sẽ cho nàng một miếng bánh, nửa miếng bánh,lén lút ăn xong,rất ngọt.
Cố Tiểu lại không biết mấy thứ đồ ăn này Triệu thị phải giấu bao lâu, tích góp bao lâu mới mua được.
Triệu thị sờ đầu nữ nhi, nhẹ giọng hỏi ăn ngon không.
Cố Tiểu ăn rất chậm, nàng luyến tiếc tư vị này, “Ăn ngon, nương cũng ăn!”
Triệu thị cười lắc đầu, “Nương ăn no rồi, hơn nữa, nương không thích ăn cái này,con ăn đi.”
Một câu nói mà mẫu thân trên khắp thiên hạ này đều thích nói, nương không thích ăn cái này.
Triệu thị nhìn nữ nhi ăn là đã no rồi,bà không thiếu mấy miếng ăn này, trong lòng bà nghĩ vẫn là nữ nhi tri kỷ, nhi tử bị nãi nãi của nó chiều hư rồi, trong nhà cái dạng này mà còn nghĩ mình là thiếu gia, người nữ nhi này mặc dù là nhặt được, nhưng lại giống như con ruột vậy.
Triệu thị nghĩ chờ nữ nhi lớn hơn một chút, thì sẽ bàn chuyện hôn nhân cho nó, đừng gả xa, bà cũng có thể chăm sóc một chút.
Bộ dáng của nữa nhi rất tốt, việc hôn nhân sẽ không kém.
Cố Tiểu cứ như vậy đến năm mười tuổi, cuộc sống mặc dù nghèo khổ, nhưng mà có Triệu thị thương nàng, đi đâu cũng đều mang theo nàng, Bạch thị mặc dù khắc nghiệt, nhưng mà Cố Tiểu cũng không phải chịu khổ gì.
Rồi sau đó có một ngày, Cố Tiểu đi theo Triệu thị về nhà, thấy Bạch thị cười rất vui vẻ.
Đôi mắt híp lại, miệng mở rất lớn, lộ ra cao răng, giống như một cái miệng đầy m.á.u vậy, một khi không cẩn thận thì sẽ bị bà nuốt vào, cả xương cả thịt, không còn thừa lại thứ gì.
Mắt Bạch thị nhìn Cố Tiểu phát sáng, Cố Tiểu theo bản năng trốn sau lưng Triệu thị.
Nếu như là bình thường nhất định sẽ không thiếu một trận quở trách, nhưng mà hôm nay tâm trạng của Bạch thị tốt, bà ta nói với Triệu thị: “Ta đã định một mối hôn nhân tốt cho nó rồi, ngươi chuẩn bị một chút đi.”
Triệu thị không hiểu ra sao, “Nương, Tiểu Tiểu mới bao lớn, còn chưa tới tuổi thành thân đâu.”
Đính hôn cũng còn rất sớm, Triệu thị còn muốn ở với Cố Tiểu thêm mấy năm nữa, nữ nhi quá tri kỷ, bà không nỡ. Triệu thị nhìn thần sắc Bạch thị, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, cô nương mới lớn như vậy, gả chồng, có thể gả tới chỗ nào……
Cố Tiểu gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Triệu thị, nhỏ giọng gọi một tiếng nương.
Bạch thị nhìn mặt Cố Tiểu, nói: “Người làm nãi nãi là ta đây còn có thể hại nó được sao, là Thẩm gia thôn Thượng Dương ở thôn bên cạnh,trong nhà có ba huynh đệ, hai khuê nữ đều đã xuất giá, lão tam nhà bọn họ còn đọc sách ở thư viện nữa. Gả qua đó chính là ngày lành, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy việc hôn nhân tốt như vậy đâu.”
Thẩm gia Triệu thị có nghe qua, nhưng mà Cố Tiểu mới mười tuổi, gả qua đó làm cái gì, tới nhà bọn họ làm trâu làm ngựa sao?
Bạch thị nhìn con dâu cả, nói: “Nếu không phải Tiểu Tiểu hợp bát tự, thì chuyện tốt này còn không tới lượt nó đâu, ngươi đừng có trưng cái mặt khóc tang cho ta, dọn dẹp một chút, mấy ngày nữa sẽ đem người đưa qua đó.”
Bạch thị thầm nghĩ, năm lượng bạc không ít đâu, có thể cưới một tức phụ cho đại tôn tử.
Nhìn cái bà Chu kia giống như người khôn khéo, hóa ra lại là một kẻ ngốc,lời đạo sĩ nói mà cũng tin.
Bạch thị vui tươi hớn hở, nhưng mà Cố Tiểu chỉ có sợ hãi, nàng nghe không hiểu những lời này, không rõ những lời này là có ý gì, chỉ cảm thấy Bạch thị cười rất dọa người.
Cố Tiểu không khỏi trốn phía sau lưng Triệu thị, Bạch thị đi tới véo mặt Cố Tiểu một cái, một chút đã lưu lại dấu vết, “Da thịt còn rất non mịn,” không biết còn tưởng rằng là tiểu thư nhà ai.
Triệu thị kéo đứa nhỏ vào trong lòng ngực, “…… Nương, Tiểu Tiểu còn quá nhỏ, lại chờ thêm mấy năm nữa đi.”
“Ngươi chờ mấy năm, Thẩm gia có chờ ngươi hay không? Qua thôn này thì không còn cửa hàng này nữa đâu, dù sao thì trong thôn còn có một lão viên ngoại,” nói xong, Bạch thị liền lắc lư đi vào.
Trong lòng Triệu thị lạnh lẽo, bà ngồi xổm xuống ôm Cố Tiểu vào trong ngực, “Đừng sợ, nương sẽ nghĩ cách, nương sẽ nghĩ cách.”
Nhưng mà ván đã đóng thuyền, Triệu thị là một nữ nhân thì có thể có biện pháp gì chứ.
Bạch thị nói: “Ngươi sao lại không nghĩ thông suốt được chứ, Thẩm gia có chỗ nào không tốt, bao nhiêu người đều muốn gả qua đó, Thẩm Tam Lang đọc sách đấy, ngày sau Tiểu Tiểu có vinh hoa phú quý hưởng không hết, đầu óc này của ngươi có phải bị lừa đá rồi hay không. Năm lượng bạc, lại cưới một tức phụ cho Trình Viễn, vừa lúc.”
Giọng nói Triệu thị càng thêm nghẹn ngào, “Đó là làm con dâu nuôi từ bé, không phải là tức phụ đứng đắn, đây là bán Tiểu Tiểu đi mà.”
Cái gì mà vinh hoa phú quý, chỗ nào có vinh hoa phú quý, Triệu thị thấy đó chính là hố lửa thì có.
Bạch thị lạnh mặt, “Ngươi không muốn? Vậy thì lại chờ thêm mấy năm nữa, ta thấy bộ dáng Tiểu Tiểu cũng rất tốt, chờ mấy năm nẩy nở, đưa đến huyện thành cho nhà có tiền làm vợ kế, chắc chắn sẽ không chỉ là năm lượng bạc thôi đâu.”
Triệu thị sắc mặt trắng bệch, “Nương……”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Bạch thị nói chuyện cũng không cố kỵ, “Sao,nó ăn của ta uống của ta, việc hôn nhân ta làm chủ, ngươi nếu không đồng ý bán nó cho Thẩm gia, vậy thì lại nuôi thêm mấy năm nữa.”
Hai tay Triệu thị run lên, Bạch thị vẫn đang nói, “Ngươi nhìn mà làm đi, rốt cuộc là Thẩm gia tốt, hay là như thế nào……”
Nữ nhi nuôi từ nhỏ tới lớn, Triệu thị chắc chắn không muốn để cho nó đi làm vợ kế cho mấy lão nhân kia.
Có lẽ Bạch thị nói không sai, Thẩm Hi Hòa đọc sách, Cố Tiểu qua đó có lẽ sẽ là ngày lành, bất luận như thế nào cũng tốt hơn so với làm vợ kế của người ta.
Triệu thị gật đầu.
Cố Tiểu bị Chu thị đưa tới Thẩm gia ở thôn Thượng Dương, sống ở trong phòng Thẩm Hi Hòa, ngày thường Thẩm Hi Hòa không ở nhà, mỗi lần nghỉ tắm gội trở về, hai người đều không nói một câu, Cố Tiểu ngủ trên tràng kỷ ba năm.
Hơn một ngàn ngày đêm, nàng sống ở Thẩm gia hơn một ngàn ngày đêm.
Chu thị đối xử với nàng không tốt cũng không xấu, mỗi buổi sáng một chén cháo, giữa trưa có thể ăn một cái màn thầu, buổi tối cũng có một chén cháo.
Trần thị và Lý thị cũng không quản nàng, cô nương 11-12 tuổi có thể làm việc gì chứ, suy bụng ta ra bụng người, khuê nữ của hai người cũng chỉ lớn bằng như vậy, liền không nỡ khắt khe với Cố Tiểu.
Chẳng qua, trong nhà không có tiền, cuộc sống vẫn là rất khổ.
Cố Tiểu muốn về Cố gia, mặc dù cũng ăn không đủ no, nhưng mà trong nhà có nương, có nương là đủ rồi.
Nàng thật sự rất nhớ nương.
Cố Tiểu muốn chạy, nàng muốn lấy giấy bán thân về, nàng muốn về nhà.
Tháng ba tháng bốn, Chu thị bọn họ xuống ruộng trồng trọt, Cố Tiểu lẻn vào nhà chính, nàng lật mấy lần cũng không tìm thấy tờ giấy bán thân kia đâu, lại tìm được túi tiền Chu thị giấu ở dưới bình gốm.
Góc túi tiền đã bị sờn, hoa văn phía trên có chút chói mắt, ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Tiểu lại mở túi tiền ra.
Nàng không biết Chu thị và Trần thị đứng ngay ở cửa, nàng không biết một lát nữa hai người họ sẽ bắt nàng ngay tại hiện trường, càng không biết nàng sẽ bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, trên đường quay về Cố gia không cẩn thận ngã xuống vách núi c.h.ế.t không toàn thây.
Cố Tiểu không biết đây là là kết cục của mình.
Gió như ngừng lại trong giây lát.
Không gian sai lệch, hai người đến từ hai nơi khác nhau thay đổi linh hồn cho nhau.
Cố Tiêu mở mắt ra, trong tay đang cầm túi tiền.
Cố Tiểu mở mắt ra, nàng ghé vào trên bàn, trước màn hình máy tính là video tối hôm qua vẫn chưa cắt xong.
Trong đầu Cố Tiểu nhiều thêm rất nhiều ký ức không thuộc về nàng, con đường rợp bóng, ngựa xe như nước, ngô đồng vàng kim, còn có đủ loại ký tự hình vuông, cùng với rất nhiều âm thanh chưa từng được nghe qua nữa.
Cố Tiểu tốn rất nhiều thời gian mới tiêu hóa hết, nàng đi vào một thế giới khác, chủ nhân của thân thể này gọi là Cố Tiêu, chỉ sợ đã tới nơi đó của mình rồi.
Cố Tiểu ngồi ở trên ghế, một cử động nhỏ cũng không dám, nàng thật cẩn thận mà nhìn quanh bốn phía, trên bàn có đặt một thứ hình vuông màu đen, trong trí nhớ gọi cái này là máy tính.
Có thể nhìn mọi thứ, có thể tra tư liệu, có thể cắt video, có thể phát sóng trực tiếp……
Cố Tiểu hiểu mấy khái niệm này,nhưng mà vẫn không hiểu ra sao.
Bàn để máy tính được bọc một lớp lông, nước bên trong ly nước hình con thỏ đã nguội, ký ức ban đầu quá rõ ràng, Cố Tiểu cũng không biết rốt cuộc là đang mơ một giấc mộng hoang đường, hay là nàng thật sự từ quá khứ đi tới tương lai rồi.
Điều thực sự khiến nàng hiểu rõ chính là, nàng vẫn không biết viết chữ, những thứ trong trí nhớ chỉ dẫn nàng, lại không thuộc về nàng.
Tới chỗ này đã được ba bốn ngày, dựa theo ký ức nàng mới hiểu được di động máy tính phải mở như thế nào, máy nước nóng dùng như thế nào, nàng phát hiện nút khởi động lại thực sự rất dễ sử dụng.
Ăn cơm rất thuận tiện, Cố Tiểu ở trong ngăn tủ tìm được mấy thùng mì gói, nấu nước nóng lên, đậy một lát là có thể ăn rồi, ăn xong thì đem rác xuống dưới lầu, bầu trời đêm mênh mang, hàng ngàn ngọn đèn, một mình Cố Tiểu đứng ở dưới tàng cây, có chút mê mang.
Nàng tới thế giới này rốt cuộc là vì cái gì, vị cô nương kia ở thôn thôn Quảng Ninh có khỏe không.
Cố Tiểu ngây người một lát, rồi sau đó xoay người đi lên lầu, những ngày tháng ba tháng tư,thời tiết ấm áp, những ký ức đó hình như dần trở nên mơ hồ, Cố Tiểu không thể không mở máy tính nhìn di động.
Vị cô nương kia là một chủ tus thủ công có mấy trăm vạn fans, biết làm thủ công, cắt video, Cố Tiểu thấy quả thật là quá lợi hại, nếu như nàng cũng có thể lợi hại như vậy,thì thật tốt.
Nàng nhìn bình luận bên dưới của video kỳ trước, trong lòng có chút ngứa.
[ Đến trễ vĩnh viễn sẽ không vắng mặt, vẫy tay bye bye ]
[ Ta khuyên ngươi thức thời chút cập nhật đi, nếu không ta liền quỳ xuống cầu xin ngươi “đầu chó”]
[cập nhật cập nhật cập nhật, chuyện quan trọng phải nói ba lần ]
[ Sao vẫn chưa cập nhật nữa vậy, chủ tus bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi sao ]
[ có sao nói vậy, đồ chơi vải nỉ yyds, xem nhiều kỳ video như vậy, ta không thể không thừa nhận, tay của ta chính là tay của ta, cho dù thế nào, cũng không thể biến thành tay của chủ tus được. ]
Cố Tiểu phí sức mà tra một chút yyds là có ý gì, sau đó còn đọc từ điển ghép vần và đánh chữ nữa, có những ký ức đó thì học cái này cũng không khó, nhưng mà ký ức càng ngày càng mơ hồ, ký ức cũng không thể giúp nàng quá nhiều.
Cố Tiểu không muốn làm loạn sinh hoạt của vị cô nương kia lên, càng sợ sẽ làm hỏng bét mọi thứ, vạn nhất một ngày nào đó nàng trở về, Cố Tiểu hy vọng cuộc sống sau đó, sẽ giống như lúc nàng chưa rời đi.
Cố Tiểu tìm tài liệu làm đồ chơi vải nỉ ra.