Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:17
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Đường cảm động sắp khóc rồi,nó còn nghĩ nếu thật sự không được, thì để cháu trai lớn đi bắt, vẫn là đệ đệ ruột thương tỷ tỷ ruột nhất, “Tuế Tuế, tỷ tỷ hái một cánh hoa cho đệ nha, đệ xem có đẹp hay không, nương thật là lợi hại, có thể làm cho hoa luôn nở không tàn……”
Tuế Tuế duỗi bàn tay đen thui ra, ấn cánh hoa vào trong bùn.
Tiểu tử thúi.
Cái tên tiểu tử thúi này!
Cánh hoa đẹp như vậy, thế nhưng ấn vào trong bùn, cả ngày khóc nhè, thế nhưng thích chơi bùn và sâu lông.
Đường Đường: “Đệ chơi thì chơi, nhưng không thể bỏ tay vào trong miệng được, nếu không nương trở về sẽ đánh m.ô.n.g của đệ.”
Mà nó mang theo ấu đệ chơi bùn tất nhiên sẽ không bị đánh, bởi vì nó là tâm can bảo bối của nương, nương mới không đánh nó đâu.
Tuế Tuế cũng mặc kệ mấy thứ này, trét chỗ này một chút trét chỗ kia một chút, trên mặt trên quần áo, làm cho chỗ nào cũng là bùn.
Đường Đường chỉ lo đổ nước cho nó, rồi đổi chỗ,tránh cho mặt trời chiếu tới.
Lại cho uống nước miếng, như vậy là được rồi.
Rồi sau đó thay tã Tuế Tuế lại khóc một lần nữa, tay đen thui lau nước mắt, trét đầy người Đường Đường.
Bím tóc mà Thẩm Hi Hòa thắt cho nó đã rối tung hết lên rồi, Đường Đường cả đời này chưa có lúc nào là ngóng trông mẫu thân nhanh trở về hơn so với đệ đệ cả.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, tỷ đệ hai người đồng thời nhìn qua đó.
Tỷ đệ hai người lớn lên giống nhau, khuôn mặt giống nhau, mắt mũi miệng, đều giống Cố Tiêu.
Lông mày là giống Thẩm Hi Hòa.
Chỉ là Cố Tiêu trong khoảng thời gian ngắn không nhận ra,cô mới đi ra ngoài có một canh giờ, hai đứa nhỏ sao lại thay đổi thành cái dạng này rồi.
Đây là con cái nhà ai, con ai dính đầy bùn vậy.
Trong tay Cố Tiêu còn cầm theo hai con cá đã làm xong, cô nhìn tam nha, tam nha mang theo cháu trai cháu gái ở dưới bàn đu dây đếm đá kể chuyện xưa.
Vậy thì hai đứa này, một lớn một nhỏ, chính là Đường Đường và Tuế Tuế rồi.
Cố Tiêu: “Thẩm Di, con trông đệ đệ như vậy sao?”
Một khi đã gọi đại danh, xác định không phải là chuyện tốt.
Đường Đường vèo một cái đứng lên, “Nương, Tuế Tuế một hai phải chơi bùn, con kể chuyện xưa cho nó nó cũng không nghe, còn trét đầy người con nữa. Người lại không phải không biết con, đất sét con cũng không chạm vào mà.”
Đường Đường mím môi, cẩn thận mà nhìn sắc mặt Cố Tiêu, “Nương, váy con đều là bùn mà Tuế Tuế trét lên, đây chính là cái váy mà con thích nhất nhất.”
Tuế Tuế ngửa đầu lên, hoàn toàn nghe không hiểu tỷ tỷ đang nói gì.
Cố Tiêu nói: “Tuế Tuế trét sao? Vậy thì con muốn làm sao bây giờ, nương làm cho con cái mới sao?”
Đường Đường giật mình một cái, “Không cần, không cần, giặt xong vẫn còn có thể mặc, con giặt, con tự giặt.”
Cố Tiêu nhìn đống bùn trên mặt đất mà không biết phải xuống tay như thế nào, mà Tuế Tuế cuối cùng cũng thấy được mẫu thân,đưa tay muốn ôm, không ôm thì lại muốn khóc.
Đường Đường thè lưỡi, nó hỏi một câu, “Nương, con khi còn nhỏ cũng như vậy sao, không ôm liền khóc? Cũng giống như Tuế Tuế sao, thích khóc như vậy?”
Cố Tiêu vẫn là bế con lên, trẻ con thì làm gì có ai mà không thích khóc chứ, Đường Đường khi còn nhỏ cũng là một tiểu quỷ, cũng rất dính người, tỷ đệ hai người có chỗ rất giống.
Đường Đường khi còn nhỏ biết giả bộ khóc, Tuế Tuế là khóc thật.
“Con khi còn nhỏ nha, cũng thích khóc. Chỉ là bây giờ không thích khóc nhè nữa.”
Một đứa bé nhỏ như vậy, nháy mắt đã trưởng thành rồi.
Cố Tiêu để cho Linh Đang chăm sóc tam nha bọn họ, còn mình thì dẫn theo hai đứa nhỏ đi tắm rửa thay quần áo.
Rửa sạch một thân bùn, cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng vốn có, thay quần áo mới, lại bôi chút dầu thơm lên, lại là một bảo bảo sạch sẽ đáng yêu.
Tắm xong cho Tuế Tuế, Cố Tiêu đổi nước tắm cho Đường Đường, Đường Đường có điểm ngượng ngùng, “Bím tóc mà cha thắt cho con quá xấu, con đang muốn tháo ra đây.”
Cố Tiêu: “Thắt xấu sao không nói với cha con.”
“Con thấy cha thắt rất cao hứng, cho nên cũng ngại nói cho cha biết, làm cho cha mất hứng,như vậy là không tốt.” Đường Đường vỗ bọt ở trên người, tắm rửa cũng không biết dùng cái gì, mà có bọt,tắm xong còn rất thơm nữa.
Cố Tiêu múc nước giội bọt trên đầu nó, “Nhắm mắt lại.”
Đường Đường nghe lời mà nhắm mắt lại, “Người mới vừa đi thì đệ đệ liền khóc, khóc rất đáng thương.”
“Miệng cũng nhắm lại, đừng ăn bọt.” Cố Tiêu xoa đầu Đường Đường,tắm rửa sạch sẽ thì ôm người ra, lau khô tóc, thay quần áo sạch sẽ.
Lại thắt một cái b.í.m tóc thật đẹp.
Đường Đường nhìn vào trong gương, nương thắt tốt hơn so với cha, cha chân tay vụng về.
Nó tự mãn một lúc, sau đó nhặt quần áo bẩn lên, Cố Tiêu hỏi nó làm gì, nó nói: “Giặt đồ a, đều là bùn, giặt xong con còn mặc.”
Cố Tiêu: “Con có thể giặt sạch được sao,để ở đó đi, nương giặt.”
“Nếu như giặt sạch thì sao, nương người mau dỗ đệ đệ ngủ, làm cá hầm ớt, con đã đói bụng rồi, rất đói rất đói.” Đường Đường nói: “Đói tới bụng xẹp lép rồi.”
Cố Tiêu: “Được, mua hai con cá, tuyệt đối đủ cho Đường Đường ăn.”
Giữa trưa Chu thị đã trở lại, đi chùa dâng hương, trên đường trở về bà có mua điểm tâm trái cây.
Chu thị trông đứa nhỏ, Cố Tiêu đi phòng bếp làm cơm trưa.
Đường Đường giống mô giống dạng mà giặt đồ, chỉ là người nhỏ sức lực nhỏ, chỗ có bùn căn bản là không chà sạch được.
Vậy thì chỉ có thể để bà bà ở trong nhà tẩy thôi.
Đường Đường chui vào phòng bếp, nhặt củi gỗ cho vào bếp, “Nương, con giúp người nhóm lửa.”
Cố Tiêu nói: “Như thế nào lại tới đây, không đi chơi đi.”
“ Đệ đệ không hiểu chuyện, con hiểu chuyện, con làm việc.” Đường Đường ngồi ở trên ghế nhỏ, đầu gật gù, “Nương, con khi còn nhỏ có phải cũng không hiểu chuyện hay không nha, người giữ con nhất định là không dễ dàng.”
Nói xong, nó lại lặp lại một lần nữa, “Người nuôi con lớn như vậy thật không dễ dàng, giữ trẻ thật là mệt, thật phí sức.”
Cố Tiêu cười khẽ, “Nương không cảm thấy vất vả, nương nhìn con lớn lên chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Đường Đường lộ ra hai cái lúm đồng tiền, “Hắc hắc, bởi vì chúng con ngoan sao, Tuế Tuế thì không được, còn để cho con bắt sâu cho nó nữa, nương, trên cây hoa hồng nguyệt quý có sâu……”
Cố Tiêu: “Buổi tối để cha con đi bắt, bắt hết sạch sẽ.”
“Được.”
“Ngoài cá hầm ớt ra thì còn muốn ăn gì nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-228.html.]
“Ăn thịt, chưng canh trứng cho Tuế Tuế đi, nó không có răng, chỉ có thể ăn cái này thôi.”
Cố Tiêu cười hỏi: “Ngày nào cũng ăn thịt mà còn muốn ăn thịt, buổi sáng mới ăn hoành thánh nhân thịt.”
“Không giống nhau mà, đại ca nói rồi, ăn thịt phải ăn chân giò, từng ngụm từng ngụm mà cắn ăn,như vậy mới đã ghiền, muốn một miếng thịt thật lớn thật lớn!” Đường Đường nuốt nước miếng, “Tuế Tuế cái gì cũng không ăn được, thật đáng thương.”
Lúc có Cố Tiêu ở đó thì lão nhị cực ngoan, trừng mắt to nhìn mẫu thân tỷ tỷ, làm Đường Đường nhịn không được duỗi tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của nó.
Đáng tiếc không thể ăn giò, đến lúc đó nó sẽ tận lực ăn nhẹ nhàng thôi.
Cố Tiêu: “Giò không hầm kịp, buổi tối ăn đi.Trưa nay nấu cá hầm ớt, bắp kim sa, thịt kho thịt nguội, dưa chuột trộn có được không?”
Lại nấu canh trứng trộn với cơm cho mấy đứa nhỏ ăn.
Đường Đường nghĩ nghĩ, giò buổi tối ăn cũng được, cha trở về, đại bá đại bá nương bọn họ cũng trở về, cùng nhau ăn, cho nên sảng khoái mà đáp ứng, “Được, Đường Đường còn muốn ăn thịt viên nhỏ nữa.”
Cố Tiêu hỏi thịt viên nào.
“Thì, thì chính là thịt viên rất mềm,rất thơm đó.” Tiểu cô nương nhìn thoáng qua Cố Tiêu rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nương không phải là sẽ không cho nó ăn chứ.
Cố Tiêu biết đó là cái gì, đó là món ăn bổ sung cho Tuế Tuế, cá băm, tôm băm và trứng trộn với nhau, cho chút muối và tiêu vào để tăng hương vị.
Trẻ con thì phải ăn đồ nhuyễn, lúc ấy nấu nhiều, cho nên cũng cho Đường Đường ăn, nhưng mà đứa trẻ 4 tuổi đã sớm không cần ăn mấy thứ đó rồi, sau đó Tuế Tuế ăn tiếp thì không hỏi nữa, tiểu cô nương vẫn còn nhớ.
Cố Tiêu: “Được, ăn cơm tối xong còn có thể ăn thêm một miếng bánh kem nhỏ nữa.”
Ánh mắt Đường Đường sáng lên, “Muốn vị dâu tây!”
“Vậy thì vị dâu tây.” Cố Tiêu cười rất ôn nhu, ngày thường sợ Đường Đường sâu răng, nên không thể ăn đồ ngọt nhiều, hôm nay trông đệ đệ, lại ngoan, có thể ăn.
Đường Đường vui vẻ mà xoay một vòng, “Vậy thì có thể cho Tuế Tuế ăn một miếng không?”
Tuế Tuế còn chưa được ăn qua bánh kem đâu, nhìn nó ngốc như vậy, dùng đầu đũa chấm một chút, sau này lại nhiều thêm một thứ có thể lừa nó rồi.
Cố Tiêu nói: “Chỉ có thể ăn một miếng thôi nga.”
Có Chu thị trông đứa nhỏ, Cố Tiêu nấu cơm rất nhanh, câu được câu không nói chuyện với Đường Đường thì đã nấu xong rồi.
Những miếng cá phi lê trong suốt bị nước canh nóng hổi xối qua, nháy mắt biến thành màu trắng ngà, dưới đáy dĩa là tàu hũ ky và giá,chính giữa là thịt cá, phía trên cùng rưới dầu ớt và tiêu lên,vừa đổ vào, liền phát ra tiếng xèo xèo.
Mùi thơm cũng bị kích thích bay ra.
Đường Đường cảm thấy mình có thể ăn được hai chén cơm.
Canh trứng có màu vàng cam, một chén nhỏ, bên trên rải sò điệp chà bông, khi bắc ra khỏi nồi thì rắc hành lá, dấm và dầu mè lên, trẻ con thích ăn cái này nhất.
Cố Tiêu bưng cá hầm ớt ra ngoài, Đường Đường nhón mũi chân, bưng dưa chuột trộn ra ngoài.
Buổi trưa chỉ có Chu thị và mấy đứa nhỏ cùng nhau ăn cơm, Chu thị đặt Tuế Tuế lên trên ghế dành cho trẻ con ngồi ăn cơm, sau đó thắt dây an toàn lại, “Thứ này thật đúng là đồ tốt.”
Ghế nhỏ cao là do Thẩm Đại Lang làm, bán ở Đa Bảo Các, Thẩm Đại Lang thích mân mê mấy thứ này, còn thu mấy đồ đệ nữa.
Cố Tiêu cười gật đầu, “Đường Đường dùng xong thì Tuế Tuế dùng, trẻ con trong nhà đều có thể dùng.”
Cô nói với tam nha: “Đã rửa tay hết chưa?”
Tam nha: “Tiểu thẩm, con đã dẫn bọn hắn đi rửa rồi, thơm quá nha.”
Cố Tiêu: “Thơm thì ngoan ngoãn ngồi xong, tiểu thẩm giúp các con lấy xương cá ra.”
Người lớn trông trẻ con thì không thể nào ăn cơm được,lúc Thẩm Hi Hòa có ở nhà thì còn có thể giúp đỡ bón, giữa trưa trẻ con nhiều, thì chỉ lo chiếu cố cho bọn nhỏ.
Cố Tiêu mua cá trắm đen ít xương, tách thịt cá hết ra, bảo đảm không còn xương nữa, mỗi người cho một muỗng, lại múc canh trứng, một đám cầm muỗng ăn ngon lành.
Chu thị vẻ mặt từ ái, tuổi tác lớn răng không tốt, thích ăn mấy thứ mềm như thế này.
Trong nhà nhiều trẻ con, được nuôi rất tốt, sao có thể không cao hứng được chứ.
Tuế Tuế chỉ ăn canh trứng, một ngụm một ngụm không dừng lại được,nó ăn rất nhanh, vội vàng nuốt xuống liền giương miệng chờ miếng thứ hai.
Giống như chim nhỏ gào khóc đòi ăn vậy.
Hai đứa nhỏ từ nhỏ ăn cơm đã không cần người lớn phải lo lắng, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, người lớn không ngừng thì miệng liền không ngừng, cũng may là hoạt động nhiều, nên mới không thành tiểu mập mạp.
Đường Đường đã ăn xong một chén, nó nhảy xuống ghế đi múc chén thứ hai, lúc quay lại thì nói với Cố Tiêu: “Nương,con cảm giác con còn có thể ăn thêm một chén nữa.”
Cố Tiêu: “Ăn no thì không cần ăn nữa.”
“Con vẫn chưa ăn no, con lớn hơn so với đệ đệ, phải ăn nhiều hơn so với đệ đệ.”
Cố Tiêu biết nữ nhi có một bụng ngụy biện, “Vậy thì tỷ tỷ lớn hơn so với con,vậy sao lại không ăn nhiều bằng con?”
Tam nha ngẩng đầu lên, nó ăn một chén cơm, lại ăn rất nhiều đồ ăn, như vậy là đã no rồi.
Đường Đường suy nghĩ một lát, “Bởi vì con không cao bằng tỷ tỷ, ăn nhiều thì mới có thể cao lên, đây là nương nói. Chờ con cao lên, thì sẽ ăn ít hơn tỷ tỷ.”
Cố Tiêu: “……”
Đường Đường lại nói: “Ăn nhiều lợi hại nhất.”
Lời này vừa ra, Tiểu Cảnh Tiểu Đình cũng ra sức ăn, “Bọn con cũng lợi hại!”
Chu thị đã nhìn quen rồi, trẻ con nhiều, thì làm gì cũng muốn so, tất cả đều do Đường Đường mà ra, người thứ nhất rửa tay sạch sẽ, người thứ nhất ăn cơm xong, xem ai có thể một ngụm ăn hết dâu tây, xem ai ngủ nhanh nhất.
Chu thị cười nói: “Thật là tinh ranh.”
Cố Tiêu đè chân mày lại, “Không được ăn quá nhanh, chậm một chút, phải ăn rau nữa, ăn xong rửa tay súc miệng, ở trong sân tiêu thực.”
Tam nha nói: “Tiểu thẩm, con muốn ăn dâu tây.”
Đường Đường lập tức tiếp lời, “Nương, con cũng muốn ăn.”
“Con ăn nhiều cơm như vậy còn có bụng để ăn dâu tây sao?”
“Có, bụng Đường Đường rất lớn, có thể ăn được rất nhiều, buổi tối còn có thể ăn một cái giò heo lớn nữa.”
“Tiểu Cảnh có thể ăn hai cái.”
“Tiểu Đình có thể ăn ba cái!”
“Đường Đường có thể ăn bốn cái, ăn năm cái.”
Cuộc thi của mấy đứa nhỏ lại bắt đầu, Tiểu Cảnh nhét một miệng cơm, nói chuyện cũng không hàm hồ, “Cha ta có thể ăn tám cái!”
Đường Đường không phục nói: “Cha ta có thể ăn xương, ông ấy còn có thể gặm chân bàn nữa.”
Tiểu Cảnh nhớ rõ cha nó không gặm qua chân bàn, vì thế tâm phục khẩu phục nói: “Vậy thì tiểu cô cô lợi hại.”
Đường Đường còn muốn nói, Cố Tiêu vội vàng ngăn nó lại, lại nói tiếp nữa, Thẩm Hi Hòa cái gì mà ngay cả cục đá cũng ăn. “Nữ nhi ngoan, nhanh ăn đi, không ăn là nguội hết đấy.”