Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:15
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuế Tuế trốn về sau một cái, sau đó Đường Đường liền cầm con thỏ chạm vào khuôn mặt nhỏ của nó, tiểu nãi oa chớp chớp mắt, duỗi tay muốn chạm vào một cái.
Đường Đường vội vàng đặt con thỏ vào trong lòng n.g.ự.c nó, “Thỏ con trăng trắng, hai cái lỗ tai dựng thẳng lên, thích ăn củ cải và rau xanh…… Tuế Tuế thích ăn cái gì, Tuế Tuế muốn uống sữa, còn thích ăn thịt có đúng hay không.”
Nó nói đến miệng lưỡi khô khốc, bụng lại càng đói hơn, “Tỷ tỷ thích cái gì, tỷ tỷ ta thích ăn bánh trôi gạo nếp, giò heo, xương sườn hầm, gà nướng, gà rán, hoành thánh……”
Đường Đường lau miệng một cái, nó nhìn đệ đệ ở trên giường lắc, duỗi tay đẩy nhẹ hai cái, “Đệ còn nhỏ, cái gì cũng không ăn được, nhìn tỷ cũng vô dụng,đệ cũng không biết hoành thánh nhỏ ăn ngon thế nào đâu, cho dấm và sa tế vào, một ngụm một cái, ngao ô.”
“Canh uống hết toàn bộ, uống hết……”
Đường Đường nhìn đệ đệ, trong lòng nói thật đáng thương, tiểu đậu đinh, cái gì cũng không ăn được,thật đáng thương nga.
Nhưng mà không khóc, thật cho nó mặt mũi, “Chờ đệ trưởng thành, canh hoành thánh của tỷ tỷ sẽ cho đệ uống!”
Đường Đường thật sự rất đói bụng, nó lớn tiếng gọi một tiếng nương, ngay sau đó Tuế Tuế cũng hô to một tiếng, Cố Tiêu nhô đầu ra khỏi phòng bếp, “Sao vậy?”
Đường Đường sờ bụng, “Nương, bụng con đã đói tới xẹp lép rồi.”
Tuế Tuế nằm thẳng cái gì cũng nhìn không tới, nghe thấy giọng nói Cố Tiêu liền duỗi tay muốn ôm, Cố Tiêu mỉm cười, “Kiên trì một lát, sẽ xong ngay đây.”
Trong nhà có hầm băng, hoành thánh, sủi cảo và bánh bao trước đây gói xong đều bỏ vào bên trong, ăn thì lấy ra nấu, rất thuận tiện, một chén nhỏ hoành thánh bên trong có tám cái, nấu bằng canh xương hầm, rắc một ít rong biển và hành lá lên, lại cho thêm một ít tôm nõn vào, ăn ngon mà lại có dinh dưỡng.
Cháo gạo kê cũng đã nấu xong, màu vàng óng ánh, trứng vịt cắt làm đôi, còn hấp một lồng tiểu long bao nữa.
Cố Tiêu đặt Tuế Tuế vào trong ghế dành cho trẻ con ngồi ăn cơm, Tuế Tuế vẫn đang uống sữa, uống một chút cháo gạo kê, lại ăn một cái bánh bao, thì đã no rồi.
Đường Đường trèo lên ghế của mình, đặt thỏ con ở bên cạnh, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy muỗng, múc một cái hoành thánh lớn ăn.
Cố Tiêu: “Chậm một chút, coi chừng phỏng, đói bụng rồi sao.”
Đường Đường gật đầu, “Vốn dĩ chỉ đói một chút,sau khi trông Tuế Tuế thì đói rất rất nhiều.”
Cố Tiêu mỉm cười, “Đệ đệ ngoan không?”
Đường Đường ăn một cái hoành thánh lót bụng, “Nó sao? Cũng được, cũng không phải khó khăn như vậy, nó tương đối nghe lời tỷ tỷ nói.”
Cố Tiêu bón cháo gạo kê cho Tuế Tuế, ngủ một đêm cũng đã đói bụng, giương cái miệng nhỏ một ngụm tiếp một ngụm.
Ăn mấy ngụm cháo, lại bẻ một cái tiểu long bao, nhân và vỏ phải chia ra bón, ăn một lát, Cố Tiêu liền không bón thêm nữa, trẻ con không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ hoặc quá mặn, ăn mấy miếng nếm thử chút vị là được.
Cố Tiêu ăn một chén cháo, rồi ăn hết phần bánh bao còn dư lại, Đường Đường bưng chén, ăn hoành thánh xong mà vẫn chưa có no, “Nương,con còn muốn ăn cháo nữa.”
“Chỉ ăn với trứng vịt có được không?”
“Được,chỉ có dưa muối cũng được.” Đường Đường uống uống, ngẩng đầu nhìn đệ đệ một cái, tiểu nãi oa ngồi ở trên ghế cao, mắt trông mong mà nhìn bọn họ ăn cơm.
Đường Đường thẳng sống lưng, “Nương, cháo gạo kê uống ngon thật, thơm quá nha, lòng đỏ trứng vịt cũng ăn rất ngon, đệ đệ có thể ăn không?”
“Lòng đỏ trứng vịt quá mặn, đệ đệ không thể ăn.”
Đường Đường: “Vậy thì thật là đáng tiếc nga. Vậy thì đệ đệ có thể ăn cá hầm ớt, cá hầm cải chua không?”
“Đệ đệ còn quá nhỏ, mấy thứ này đều không thể ăn.”
“Nương, trưa nay con muốn ăn cá hầm ớt,phải cho thật nhiều ớt cay vào nga,có được không.”
Đường Đường nghiêng đầu, Cố Tiêu mỉm cười, “Được, vậy thì ăn cá hầm ớt, cái này không phải là dễ nói sao, nương đi mua cá.”
Ai cũng có viện của riêng mình, cơm sáng cơm trưa đều ăn ở trong viện của mình, cơm tối thì đi chỗ Chu thị ăn, dù sao thì cũng không phân gia, một ngày dù sao cũng phải ăn một bữa cơm với nhau.
Nhị oa đã thành thân rồi, có một đứa con hai tuổi, nhị nha năm ngoái cũng đã thành thân. Thẩm gia có không ít trẻ con, vô cùng náo nhiệt.
Nếu đã đồng ý rồi vậy thì trưa nay sẽ làm món cá hầm ớt, ăn cơm xong Cố Tiêu cầm chén đũa đi rửa sạch sẽ, sau đó ôm Tuế Tuế cho b.ú sữa, hôm nay là mười lăm, Chu thị muốn đi chùa dâng hương, Trần thị các nàng bận việc trong cửa hàng, cũng đã bốn năm rồi, trong nhà lại mở thêm một cửa hàng bán cá nướng, buôn may bán đắt, một ngày có thể bán được mấy chục con cá.
Sau đó,mấy đứa nhỏ trong nhà toàn bộ chạy tới chỗ Cố Tiêu.
Tam nha một tay dắt cháu trai lớn 4 tuổi, một tay dắt đại chất nữ hai tuổi, “Tiểu thẩm, bọn con tới rồi đây, nương con trưa nay không trở về, để bọn con ở chỗ này ăn cơm.”
Cố Tiêu thống khoái mà đồng ý, phân phát cho mấy đứa nhỏ mỗi người một túi ăn vặt, “Trưa nay ăn cá hầm ớt, tiểu thẩm dọn dẹp trong phòng một lát, tam nha, con trông bọn nó một lát nha.”
Mấy đứa trẻ của Thẩm gia đều rất nghe lời, người lớn có việc thì chính là như vậy.
Ai biết vừa mới thu dọn được một nửa, thì Linh Đang tìm tới cửa, “Sư phụ, cửa hàng thủ công bên kia có việc, người phải qua đó một chuyến.”
Linh Đang năm nay đã mười sáu, cũng trổ mã thành đại cô nương rồi, ngày thường cửa hàng thủ công có nó trông là đủ, nhưng mà hôm nay có người tới gây chuyện, Cố Tiêu phải qua đó một chuyến mới được.
Chu thị không ở nhà, lại có một đám nhóc, Cố Tiêu làm sao đi được.
Đường Đường cảm thấy trông mấy đứa nhỏ,không phải là chuyện to tát gì,hơn nữa cháu trai cháu gái đều rất nghe lời, cứ tự mình chơi là được, chỉ có một đệ đệ ruột là phải trông mà thôi, buổi sáng đã trông một lúc rồi, Tuế Tuế rất nghe lời nó,liền xung phong nhận việc nói: “Nương, người yên tâm đi đi, đệ đệ giao cho con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-227.html.]
Cố Tiêu chần chờ mà nhìn nữ nhi, trong lòng nói ôm tới cửa hàng thủ công cũng được, nhưng mà sợ người nhiều chuyện nhiều sẽ dọa đến đứa nhỏ, “Linh Đang, con ở chỗ này trông một lát, ta tới cửa hàng thủ công nhìn xem, Đường Đường, con chiếu cố đệ đệ, chiếu cố không được thì để cho Linh Đang tỷ tỷ làm, nương rất nhanh sẽ trở về, được không?”
Đường Đường: “Yên tâm đi đi, con có thể trông được, đổi tã, cho đệ đệ uống nước, dỗ đệ đệ ngủ, con đều biết làm.”
Cố Tiêu mặc dù không yên tâm, nhưng mà cũng không có biện pháp khác nào, chỉ có thể lo lắng sốt ruột mà ra khỏi cửa.
Tuế Tuế hận không thể suốt ngày dính ở trên người Cố Tiêu, vừa không thấy người đâu, liền nhìn loạn khắp nơi, trong miệng gọi nương, gấp đến độ không được.
Đường Đường nắm lấy tay nó, “Tuế Tuế, nương có việc gấp đi ra ngoài, tỷ tỷ dẫn đệ đi chơi con thỏ, tỷ tỷ còn có thật nhiều đồ chơi nữa.”
Đường Đường bày hết đồ chơi của mình ra, có cái là tam nha cho nó, có cái là Lưu Niệm Từ và An Vân tặng, còn có cái là Cố Tiêu làm, có thể chơi không trùng lặp mấy ngày liền.
Nhưng mà Tuế Tuế cái gì cũng không cần, chỉ cần nương, ngày thường lúc này Cố Tiêu sẽ đẩy xe đẩy, dẫn hắn đi quanh sân một vòng, sau đó đi hoa viên, sẽ ôm hắn, nhẹ giọng mà kể chuyện xưa, tỷ tỷ cũng ở đó, cười khanh khách không ngừng.
Hôm nay cái gì cũng không có, chỉ có một đống búp bê mà nó không thích.
Tuế Tuế khóc rồi.
Đường Đường biết đệ đệ rất thích khóc, chuyện gì cũng có thể khóc, chọc một chút là nó có thể chảy nước mắt, miệng há to, giọng oang oang, ngày thường đều là gào khóc, hôm nay lại là thút tha thút thít mà khóc, khóc tới cái mũi đỏ lên, rất đáng thương.
Linh Đang cũng bất lực, nó chưa trông qua trẻ con bao giờ, ngày thường toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên thủ công, học thấu hiểu rõ, quản lý cửa hàng thủ công rất tốt, đây là điều hữu ích nhất đối với Cố Tiêu.
Nó muốn duỗi tay ôm Tuế Tuế, nhưng mà đứa nhỏ lại khóc lóc né tránh, đầu chui vào trong lòng n.g.ự.c của Đường Đường.
Đường Đường bị đ.â.m cho lung lay một cái, đệ đệ nó ăn khá tốt nha,thật là cứng, đ.â.m vào cũng thật là có lực.
“Tuế Tuế ngoan, chúng ta không khóc nữa, tỷ tỷ trông đệ, tỷ tỷ lo cho đệ, tỷ tỷ mang đệ đi chơi có được không.”
Tuế Tuế không nghe, Tuế Tuế chỉ khóc.
Cũng không biết khóc được bao lâu, đứa nhỏ này rốt cuộc khóc mệt rồi, Đường Đường cho nó uống nửa bình nước ấm, nhân tiện thay tã ra luôn.
Nó đã nhìn qua Cố Tiêu thay như thế nào, nên cái này đối với nó mà nói là không khó, sau khi thay xong thì nó hôn lên khuôn mặt nhỏ của đệ đệ, “Đệ nhìn đệ đi,đều khóc đỏ hết rồi, khóc thật là xấu!”
Tam nha dẫn theo cháu trai cháu gái, thỉnh thoảng lại nhìn qua bên này, “Đường Đường, nếu không để ta trông Tuế Tuế cho, Tiểu Cảnh Tiểu Đình rất nghe lời.”
So nghe lời thì sao có thể thua được, Đường Đường nói: “Tuế Tuế cũng rất nghe lời,muội trông là được, tỷ tỷ dẫn đệ đi chơi, đệ không thích cái này,vậy tỷ dẫn đệ đi chơi bùn, bùn chắc là đệ sẽ thích đi.”
Cô nương thích sạch sẽ nhất của Thẩm gia, rõ ràng thích làm gốm nhưng lại chỉ nhìn mà không làm, ngay cả đất sét cũng không chạm vào, nay lại mang theo ấu đệ tới dưới tàng cây lấy nước chơi bùn.
Đất màu nâu, dính đầy cả tay, may mắn Tuế Tuế thích chơi cái này, duỗi tay liền nắm lấy, mạnh mẽ mà ném,bụp, toàn bộ bùn đều dính vào trên váy của Đường Đường.
Một chiếc váy màu vàng mơ, trên làn váy có thêu hoa đào, còn đính trân châu nữa, Cố Tiêu am hiểu làm mấy thức này, Đường Đường có thật nhiều quần áo xinh đẹp, cái váy này là một trong những cái váy mà nó thích nhất.
Tâm Đường Đường đang nhỏ máu, nhưng mà vẫn vỗ tay nói: “Oa, Tuế Tuế thật là giỏi! Tuế Tuế thật là lợi hại!”
Vì thế trên váy lại nhiều mấy vết bùn.
“Tuế Tuế đệ làm tốt lắm.”
Tiểu hài tử rất nhanh quên, lực chú ý không tập trung ở một chỗ, chơi bùn xong lại muốn chơi cái khác, một khắc đều không ngừng nghỉ, cũng may là nó không khóc, cũng không hề khóc lóc tìm Cố Tiêu.
Đường Đường cảm thấy trông trẻ cũng không khó khăn lắm, chỉ là tương đối phí váy mà thôi.
Tuế Tuế có thể nhìn chằm chằm con kiến trên mặt đất cả nửa ngày, nhìn xem nó rốt cuộc chuyển nhà đi chỗ nào, ong mật đang bay xung quanh hoa cũng phải nhìn một cái, gió thổi qua thì nhìn lá cây đang lay động, thật là cái gì cũng tò mò.
Nó còn nhìn chằm chằm vào sâu lông trên cành hoa, chỉ vào nói: “Muốn!”
Tuế Tuế một lần có thể nói một hai chữ, cha, nương, tỷ tỷ, trực tiếp nói muốn, nghĩ muốn cái gì thì sẽ chỉ vào nói muốn.
Đường Đường cho rằng mình nghe nhầm rồi, “Đệ nói gì?”
Tuế Tuế chỉ vào sâu lông, “Muốn, đệ muốn!”
Muốn mệnh mà, quả thực muốn mệnh mà.
Bùn cũng không chạm vào nữa, nó làm sao có thể chạm vào sâu lông được,nó còn muốn chờ Cố Tiêu trở về thì sẽ nói , nương, trên hoa hồng nguyệt quý có sâu, hù c.h.ế.t nó rồi, Tuế Tuế rốt cuộc có phải là đệ đệ ruột của nó hay không, thế nhưng muốn sâu.
“Không muốn, Tuế Tuế không muốn.”
“Muốn!”
Màu xanh lục biết động đậy, Tuế Tuế muốn.
Đường Đường có thể bỏ váy chơi bùn, nhưng mà tuyệt đối không thể liều mình đi bắt sâu được, “Không muốn, cho dù đệ khóc cũng vô dụng.”
Tuế Tuế méo miệng, Đường Đường nói: “Đệ khóc đi, khóc đi, dù sao cũng không bắt sâu cho đệ đâu.”
Tuế Tuế hít hít cái mũi, tiếp tục chơi bùn.