Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:13
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu hài tử đều là gặp gió là lớn,lúc mới sinh ra thì chỉ dài bằng nửa cánh tay, một tháng sau đã nẩy nở không ít.

Cộng thêm nằm ở trong phòng, khuôn mặt nhỏ trong trắng lộ hồng, trừng đôi mắt giống như nho đen nhìn người, miệng nhỏ nhắn, cộng thêm cái mũi rất nhỏ hếch lên, ai nhìn tâm cũng mềm nhũn.

Đường Đường không sợ người lạ, trong nhà ai cũng có thể ôm, chẳng qua Trần thị các nàng chê nam nhân cao lớn thô kệch, nên chỉ cho sờ sờ tay nhỏ.

Thẩm Thành đã sớm trở lại, làm trưởng huynh, phải có bộ dáng của trưởng huynh.

Mang theo thật nhiều vật nhỏ cho Đường Đường, tất nhiên không thể thiếu của Trịnh thị được.

Trịnh thị sắp sinh rồi, Thẩm Thành nói với nàng ấy, “Sinh một nữ nhi như Đường Đường vậy cũng rất tốt, ta thường xuyên không ở nhà, nó có thể bồi muội.”

Trịnh thị cũng muốn, nhưng mà Đường Đường đẹp là bởi vì Cố Tiêu lớn lên đẹp, nàng ta và Thẩm Thành, làm sao có thể sinh ra được đứa nhỏ đẹp như vậy chứ.

Bình an là nàng ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Chẳng qua, mặc dù không lo lắng sinh nam hay sinh nữ, nhưng mà vẫn sợ nỗi đau đớn khi sinh con.

Cố Tiêu ở cữ một tháng, nỗi đau lúc sinh con đã quên không sai biệt lắm, cô nói với Trịnh thị: “Con cứ dựa theo lời bà đỡ nói, khi nào kêu con dùng sức,thì con liền dùng sức.”

Hít thở đều đặn, không thể rối loạn,nếu không sẽ rất phí sức, đến lúc sau thì không còn sức để mà sinh nữa.

Trịnh thị ghi tạc lời nói ở trong lòng, nhưng không dám đi loạn nữa, Cố Tiêu để cho nó thả lỏng chút, còn mình thì chuyên tâm chuẩn bị tiệc đầy tháng cho Đường Đường.

Tiệc đầy tháng mời không ít người, đồng liêu Thẩm Hi Hòa, phu nhân tiểu thư cô quen biết, An Vân, Lưu Niệm Từ, còn có phủ Anh quốc công, đều tặng thiệp mời.

Từ thị đã sớm biết Cố Tiêu sinh rồi, bà đi xem qua rất nhiều lần, ngồi xuống liền ngồi đến khi trời tối, căn bản không nỡ về nhà.

Đường Đường lớn lên giống Cố Tiêu khi còn nhỏ, chỉ có lông mày giống Thẩm Hi Hòa, nhìn thiếu đi một phần nhu nhược, nhiều thêm hai phần anh khí.

Nhìn Đường Đường, là Từ thị có thể nhớ tới Tiểu Tiểu, đều là cô nương xinh đẹp ngoan ngoãn.

Tiệc đầy tháng hôm nay bà tới sớm nhất, mang theo quà đầy tháng đã tỉ mỉ chuẩn bị,nhìn đứa nhỏ ngủ mà nhìn cả nửa ngày.

Quà đầy tháng là một đôi vòng tay oánh nhuận như ngọc, cho người lớn đeo, trẻ con không đeo được.

Cố Tiêu đẩy đồ về, “Cái này quá quý trọng, không thể nhận……”

Ánh mắt Từ thị nhu hòa, “Đây là tâm ý của ta, càng quý trọng thì càng phải cho, nhìn Đường Đường, ta nguyện ý đem tất cả những thứ tốt nhất cho nó.”

Cố Tiêu thở dài ở trong lòng, làm nương rồi,thì mới biết những khó khăn khi làm nương, cô nhận lấy lễ vật, dùng mu bàn tay cọ cọ khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, “Đường Đường, người này là bà ngoại, là bà ngoại.”

Từ thị nhìn sườn mặt Cố Tiêu, vành mắt đột nhiên đỏ lên, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, có một ít chiếu vào trên mặt đất.

Đường Đường ngủ ở giường lắc, trong hoảng hốt bà nhớ tới trước đây cũng là như thế này, bà ngồi ở trước cửa sổ dỗ nữ nhi.

Ánh mắt Từ thị nhìn theo Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, con……”

Cố Tiêu nhìn nữ nhi, không biết như thế nào, mũi cũng chua xót, “Vốn dĩ ngài cũng là bà ngoại, sau này ngài thường tới thăm nó, ngài vừa tới thì nó liền đặc biệt nghe lời, chắc là rất thích ngài rồi.”

Từ thị mím môi, dùng sức gật đầu, “Được, nhất định sẽ thường xuyên tới, nhà mới cách phủ Anh quốc công rất gần.”

Nói xong, bà dùng khăn tay lau khô nước mắt, “Ta đây là cao hứng, cao hứng.”

Cố Tiêu mỉm cười,sau khi đứa nhỏ sinh ra cô có viết thư gửi cho Triệu thị ở thôn Ninh Hải, còn gửi chút bạc nữa.

Dù sao thì cũng đã nuôi nguyên thân lớn như vậy, cũng là duyên phận, những cực khổ và thương tâm trước đây, cũng nên tiêu tan rồi.

“Đường Đường nha, nên tỉnh rồi, thật nhiều người tới nhìn con, chúng ta đi chào hỏi một cái được không.” Khách nhân ở bên ngoài đều tới rồi, Cố Tiêu bế nữ nhi lên, để cho khách tới nhìn một cái.

Tóc tiểu cô nương mỏng và nhiều,khuôn mặt trắng nõn, miệng cũng đỏ đỏ, một tháng nay đã nẩy nở không ít thịt, dưới cằm có thịt, cánh tay cũng thịt đô đô, đáng yêu vô cùng.

Cố Tiêu bế nữ nhi lên, “Đi ra ngoài nhìn một cái nào..”

Từ thị: “Đi ra ngoài nhìn xem, nhiều người, phải cẩn thận một chút, không thể để cho người khác sờ, càng không thể cho ôm.”

Để cho người khác ôm, Từ thị luyến tiếc.

Cố Tiêu ôm hài tử đi ra ngoài, tiệc đầy tháng bày mười mấy bàn, nam khách ở tiền viện, hậu viện đều là nữ khách.

Tới đều là khách quen của Đa Bảo Các và cửa hàng thủ công, nhìn Cố Tiêu ôm hài tử ra tới, một đám đều xông tới.

“Bộ dáng cũng thật là chuẩn, là một tiểu mỹ nhân.”

“Cực kỳ giống Thẩm phu nhân.”

“Các ngươi nhìn, dậy rồi……”

Đường Đường chậm rãi mở mắt ra, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, mở to đôi mắt tròn xoe, cũng không sợ người lạ.

An Vân và Lưu Niệm Từ ở phía trước, trong lòng An Vân niệm một câu con dâu, Lưu Niệm Từ cảm thấy sinh nữ nhi tốt, nhưng mà bây giờ lại có chút tiếc nuối vì không phải sinh nam hài.

Nếu như là nam hài, vậy là có thể cưới Đường Đường về làm tức phụ rồi, nàng không phải sẽ nhiều thêm một người nữ nhi sao.

An Vân: “Thật là đẹp mắt, ưu điểm của vợ chồng các ngươi đều ở trên người nó rồi, nếu không phải là nhi tử của ta quá nhỏ,thì đã ôm nó tới đây nhìn muội muội rồi.”

Lưu Niệm Từ nhẹ giọng dỗ dành, “Tiểu Tiểu, cô xem nó đang nhìn ta này, cô nhìn, hắc.”

Nàng lập tức tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, “Cầm chơi.”

Cố Tiêu: “Đã tặng quà đầy tháng rồi, cô còn……”

Lưu Niệm Từ nói: “Quà đầy tháng là quà đầy tháng, lại không giống nhau.”

“Lễ gặp mặt quà đầy tháng, cái nào cũng phải cho.” Cố Tiêu cười lắc đầu, “Nó mới bao lớn, cô cho nó đồ để làm gì.”

Lưu Niệm Từ nói: “Cũng không biết là như thế nào,mà chỉ muốn tiêu tiền cho nó, cô không phải cũng không ít lần mua đồ cho Diêu Diêu sao.”

An Vân nói: “Cô cứ nhận đi, tích góp lại làm của hồi môn cho Đường Đường.” Tích góp nhiều của hồi môn một chút, nàng cũng phải tích cóp của hồi môn cho Đường Đường.

Cố Tiêu thầm nghĩ, đưa cái này đưa cái kia, thật tích góp được không ít. Mới bao lớn, mới vừa đầy tháng mà đã có nhiều quần áo trang sức như vậy, thật ứng với tên này, rất ngọt.

Mặc dù là ngày mùa hè, nhưng mà trẻ con thì không thể luôn ở bên ngoài gặp gió được, Cố Tiêu ngồi một lát liền ôm đứa nhỏ về phòng.

Chu thị trông đứa nhỏ, Cố Tiêu liền đi hậu viện chiêu đãi khách khứa.

Mấy vị phu nhân ngồi nói chuyện phiếm tán gẫu, bởi vì mùa hè giảm cân, nên cũng không ăn bao nhiêu.

Trương Linh Dược ngồi ở bên nữ khách, cũng không ngồi chung với Từ thị.

Gả cho người ta thì nàng ta đã không phải là tiểu thư của Quốc công phủ rồi, mà là nương tử của Trần Ninh Viễn.

Vốn dĩ phải ở nơi khác làm hai năm rồi mới hồi kinh báo cáo công tác, nhưng bởi vì Trịnh Chiêu, Trần Ninh Viễn bị triệu hồi kinh, vào Lục bộ.

Cũng coi như là trời xui đất khiến, khổ tận cam lai, Trương Linh Dược mang theo nhi tử cùng nhau trở về.

Trong mắt Trương Linh Dược có ý cười, nói mấy câu với Cố Tiêu về chuyện chăm sóc đứa nhỏ, sau đó ngồi xuống ăn cơm.

Cuộc sống bây giờ đối với nàng ta mà nói rất tốt đẹp, bình bình đạm đạm, thanh thản ổn định.

Ăn xong tiệc đầy tháng, Cố Tiêu lập tức về phòng nhìn nữ nhi, Thẩm Hi Hòa uống mấy chén rượu, trên người dính mùi rượu, hắn tắm rửa sạch sẽ, súc miệng, xác nhận trên người không còn mùi nữa mới trở về.

Đứa trẻ một tháng ăn ngủ ngủ ăn, lúc này lại ngủ tiếp nữa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-226.html.]

Thẩm Hi Hòa: “Đường Đường một chút cũng không sợ người lạ, nhiều người như vậy, mà không khóc không nháo.”

“Nó thích nhất là nhìn người khác, cái gì cũng tò mò, nếu không phải buồn ngủ rồi, thì vẫn chưa về đâu.” Cố Tiêu ngồi ở dưới cửa sổ xem danh mục quà tặng.

Bây giờ lui tới với rất nhiều người, lễ tặng đều phải ghi nhớ lại, sau này còn phải trả về nữa.

Tiệc đầy tháng thu không ít đồ, khóa vàng đã có mấy cái, còn có vòng bạc vòng vàng,người nhỏ như vậy, làm sao đeo được nhiều như vậy chứ.

Đồ cho Đường Đường thì đem cất đi, mấy thứ khác thì chia cho người trong nhà.

Buổi chiều Thẩm Hi Hòa còn phải đi làm, nằm với Cố Tiêu và nữ nhi một lát, “Quan trạch mới đã sửa chữa xong rồi, người Lễ Bộ hỏi khi nào thì dọn qua đó.”

Cố Tiêu nói: “Tức phụ Đại oa sắp sinh rồi, hoặc là dọn sớm một chút, hoặc là chờ nó ở cữ xong thì mới dọn, đỡ phải rắc rối.”

Cố Tiêu rất muốn ở quan trạch mới, ở chỗ này, liền ở cách phòng, tới nhà mới, có viện của mình, không phân gia cũng có nhà nhỏ của mình.

Thẩm Hi Hòa: “Vậy thì nhanh chóng dọn đi, ta đi nói một tiếng.”

Lần này chuyển nhà, quán ăn Thẩm gia không nghỉ bán, mà là mua mấy người từ chỗ mẹ mìn về làm việc nặng.

Nhà mới tổng cộng có năm cái viện, Chu thị Thẩm lão gia tử ở một gian,ba phòng mỗi phòng ở một gian, viện có tường vây xung quanh, có nhà chính,sương phòng và hành lang dài, còn có cổng vòm hình tròn rất xinh đẹp nữa.

Cố Tiêu ôm Đường Đường đi vào, ở trong viện dạo qua một vòng, “Chờ nó lớn lên, thì ở phòng bên cạnh.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Nháy mắt là hài tử liền trưởng thành rồi.”

Ai nói không phải chứ, lúc cô vừa mới tới làm gì sẽ nghĩ tới mình sẽ sinh con, làm sao nghĩ tới sẽ gả cho Thẩm Hi Hòa chứ.

Con đường sau này còn dài, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà cô biết,cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất ngọt rất ngọt.

“Đường Đường, đây là nhà mới của chúng ta.” Cố Tiêu hôn nữ nhi một cái, “Nương dẫn con vào ở nhà mới.”

—— Hoàn chính văn ——

Cảnh xuân tươi sáng, trên giường nhỏ có một đứa trẻ đang ngủ, Cố Tiêu cẩn thận nhìn thoáng qua, sau đó từ từ thu đầu về, cố gắng không tạo ra động tĩnh, nguyên nhân không có gì khác, tên tiểu tử này thật sự là quá dính người,mở mắt ra thì nhất định phải đang nằm ở trong lòng n.g.ự.c của nương ruột nó.

Nếu như tỉnh dậy, biết lại bị cha nương nó đặt ở trên giường nhỏ ngủ, thì nhất định sẽ khóc.

Thẩm Hi Hòa tay chân nhẹ nhàng mà mặc quần áo, mặc quần áo xong, thì chậm rãi thở ra một hơi.

Cánh tay Cố Tiêu ghé vào trên giường, tóc đen rơi xuống trên chăn gấm, cô chống cằm nói: “Huynh nói xem, sao nó lại không giống tỷ tỷ nó một chút nào chứ, giống như một tiểu quỷ dính người vậy.”

Thẩm Hi Hòa mờ mịt trong nháy mắt, sau đó chậm rãi lắc đầu, “Đường Đường lúc một tuổi là đã muốn tự mình ngủ rồi, đắp chăn của mình, cũng không dính người.”

Thẩm Hi Hòa càng nghĩ càng cảm thấy nữ nhi là áo bông nhỏ, nhi tử chỉ biết đoạt tức phụ với hắn.

Cố Tiêu: “Xuỵt, nói nhỏ chút, huynh mau ra ngoài đi, nhìn xem Đường Đường đã dậy chưa,nếu đã dậy thì cho nó uống mấy ngụm nước……”

Nói xong, Cố Tiêu vội vàng nằm xuống, chỉ cần Tuế Tuế không tỉnh dậy,thì cô còn có thể ngủ tiếp thêm một lát nữa, sau đó lại ôm nhi tử lên trên giường lớn, thần không biết quỷ không hay.

Đường Đường năm nay đã 4 tuổi, Tuế Tuế một tuổi, sinh vào đêm giao thừa, cho nên liền đặt cái nhũ danh này.

Cố Tiêu mơ mơ màng màng mà nghĩ, nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhỏ nhưng lanh lợi, Tuế Tuế sao lại không giống tỷ tỷ nó chứ.

Chỉ có thể nói ngàn người ngàn mặt, tính tình như thế nào thì không thể chỉ nhìn một cách đơn thuần là nam hay là nữ được.

Cố Tiêu ngủ không tới nửa canh giờ, mở mắt ra thấy nhi tử còn đang ngủ, tã cũng khô, liền xuống giường ôm nó lên trên giường lớn.

Một lát sau, tiểu gia hỏa trở mình, mở to mắt, ánh mắt còn mang theo chút mờ mịt. Sau đó hai tay nó chống giường ngồi dậy, trề môi ngó trái ngó phải, thấy Cố Tiêu liền nhào vào trong lòng n.g.ự.c của cô.

Cố Tiêu ôm lấy Tuế Tuế, “Cuối cùng cũng dậy rồi sao, chúng ta mặc quần áo rời giường, đi tìm tỷ tỷ có được không?”

Tuế Tuế ghé vào trong lòng n.g.ự.c Cố Tiêu, nó nói chuyện vẫn chưa được nhanh nhẹn cho lắm, nhưng mà có thể gọi tên mọi người trong nhà, lúc này mới vừa tỉnh ngủ, một chữ cũng không muốn nói, ghé vào trong lòng n.g.ự.c của Cố Tiêu không nhúc nhích.

Cố Tiêu ôm nó xuống giường, thay đồ ngủ ra, rửa mặt sạch sẽ, rồi ôm ra ngoài ăn cơm.

Đẩy cửa ra, Cố Tiêu thấy Đường Đường đang ôm một con thỏ bằng vải ngồi trên băng ghế nhỏ dưới bàn đu dây.

Cảnh xuân tươi đẹp, mặt trời mọc vào buổi sáng.Tòa tiểu viện này trồng không ít hoa tường vi và hồng nguyệt quý, đang là mùa nở rộ, trên tường viện tất cả đều là hoa, màu hồng màu vàng, từng mảnh từng mảnh.

Có cây thì bám vào bàn đu dây, tạo thành một khoảng bóng râm tự nhiên.

Bất tri bất giác đã ở chỗ này được bốn năm, cây và hoa khi ấy trồng, đều từ chồi non lớn lên từng chút một, nữ nhi cũng vậy.

Đường Đường trước tiên nhìn đệ đệ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cố Tiêu, “Đệ đệ cũng thật là lười, ngủ muộn như vậy, mới dậy.”

Từng câu từng chữ, câu chữ rõ ràng.

Cố Tiêu ho khan một tiếng, “Đệ đệ còn nhỏ, Đường Đường khi còn nhỏ cũng ngủ đến canh giờ này đấy.”

Trên mặt Đường Đường hiện lên một tia không được tự nhiên, mắt to xoay hai vòng, b.í.m tóc nhỏ trên đầu Thẩm Hi Hòa cột cho cũng lung lay hai cái, “Nương người đừng nói bậy, khi còn nhỏ con chắc chắn sẽ không như vậy, người cũng không thể ỷ vào con không nhớ rõ liền bịa chuyện lừa con được.”

Nói xong, trong ánh mắt còn xẹt qua một tia ghét bỏ nữa.

Cố Tiêu: “……”

Cố Tiêu sững sốt, Tuế Tuế ở trong lòng n.g.ự.c của cô giật giật, hai cánh tay ôm cổ Cố Tiêu càng chặt hơn một chút, còn xoay đầu nhìn Đường Đường liếc mắt một cái, rất giống đang diễu võ dương oai.

Đường Đường nghĩ thầm, nó đã lớn như vậy rồi,mà còn giống như tiểu hài tử vậy, “…… Nương, con đói bụng, muốn ăn cơm.”

Cũng tới giờ ăn cơm sáng rồi, bình thường đều là đưa hai đứa nhỏ đến chỗ Chu thị, rồi cô mới nấu cơm, hoặc là trực tiếp qua đó ăn, hôm nay Đường Đường hiển nhiên là đói chờ không kịp, “Nương, bụng Đường Đường rất đói rất đói, có thể làm nhanh một chút hay không nha.”

Cố Tiêu nhìn nữ nhi, bụng nghĩ viện của Chu thị cách rất gần, đưa nhi tử qua đó thì cũng không chậm trễ được gì, ai ngờ Đường Đường vẫy tay với cô, “Nương, người đi nấu cơm đi, để con trông đệ đệ.”

Tuế Tuế ôm Cố Tiêu càng chặt hơn.

Đường Đường lại nói: “Con đã lớn như vậy rồi, mà còn không trông được một tiểu hài tử sao, hơn nữa, nấu cơm tốn bao nhiêu thời gian chứ, khóc thì con sẽ gọi nương, con đi làm.”

Cố Tiêu hơi chần chờ, sau đó gật đầu.

Cô đẩy giường lắc ra, sau đó đặt Tuế Tuế vào trong giường, “Đệ đệ khóc thì gọi nương, các con ở trước cửa phòng bếp chơi, buổi sáng muốn ăn cái gì.”

Đường Đường ôm con thỏ bằng vải, nói: “Muốn ăn hoành thánh, muốn ăn cháo gạo kê, còn muốn ăn hột vịt muối nữa.”

Tiểu cô nương nói chuyện thanh thúy, Cố Tiêu thầm nghĩ, xem ra thật sự là đói lả rồi, “Vậy thì ăn mấy thứ này.” Lại nấu canh trứng cho Tuế Tuế, đến lúc đó bón chút cháo,là hai đứa nhỏ đã no rồi.

Cố Tiêu vào phòng bếp nấu cơm, Đường Đường và Tuế Tuế mắt to trừng mắt nhỏ.

Tỷ tỷ là người quen, ngày nào cũng thấy, nhưng mà Tuế Tuế vẫn muốn mẫu thân hơn, miệng mới vừa bẹp lên, Đường Đường liền nói: “Không được khóc!”

Mới vừa trông được một lát liền khóc, nói ra thì nó thật mất mặt mà.

Đường Đường: “Đệ không khóc, tỷ liền đem con thỏ cho đệ chơi.”

Con thỏ mà mẫu thân làm, ai mà không thích, ai mà không thèm, nó thật là hào phóng, con thỏ cũng cho đệ đệ chơi.

Nhưng mà Tuế Tuế lại không thích, mới vừa thức dậy, trong mắt nó chỉ có nương, người khác ai cũng không được.

Nhưng mà chỉ là tiểu hài tử, vẫn là bị thỏ con hấp dẫn một lát.

Đường Đường vừa thấy có hy vọng, “Đệ nhìn con thỏ này xem có trắng hay không, có đẹp hay không, nó biết động đậy, còn có cái đuôi nữa, đệ xem cái đuôi của nó có tròn hay không, tỷ để cho thỏ con thân thân đệ nha?”

Loading...