Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:09
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người tới vẫn là Trương Bảo Trung, hắn tới Thẩm gia đã hai lần, lần này tới thì nhịn không được đánh giá căn nhà này.

Quan trạch này được xây trước đó, nói cách khác đã có người ở qua.

Nhà tam tiến tam xuất ở Thịnh Kinh mà nói không tính là lớn, trên cửa lớn dán chữ phúc, cửa hai bên dán câu đối.

Trên đó viết ——

Tre đã tạm biệt cảnh xanh, hồng mai báo xuân, hoành phi là xuân đã về.

Trước cửa còn treo đèn lồng, cái này là treo lúc ăn tết, chỉ là thường xuyên gỡ xuống quét tước, nên nhìn rất sạch sẽ.

Trương Bảo Trung đẩy cửa đi vào, trong viện cũng rất sạch sẽ, có hoa cỏ nhỏ, mặc dù không phải là đồ vật quý báu, nhưng mà lại có một phen ý cảnh khác.

Trương Bảo Trung đi dọc theo đường nhỏ, thấy một tiểu tử trẻ tuổi, “Thẩm đại nhân có ở nhà không? Ta tới đây tuyên chỉ.”

Thẩm nhị oa nhận ra Trương Bảo Trung, nhìn thấy vẻ mặt hắn đang cười nhất định là hỉ sự, “Tiểu thúc ta có ở nhà, để ta đi gọi, công công mời tới sảnh chính ngồi một lát!”

Thẩm nhị oa trước tiên rót trà cho Trương Bảo Trung và mấy người đi theo cùng, sau đó tới nhà chính gọi Chu thị, Chu thị tâm hoảng hốt mà gọi Thẩm Hi Hòa thức dậy.

Cứ như vậy, hai người còn chưa ngủ được nửa canh giờ, thì đã thức dậy rồi.

Chu thị kêu hai người thay quần áo, “Nhanh lên, đừng để cho người chờ sốt ruột, thôi thôi vẫn là đừng có gấp, bụng Tiểu Tiểu đang lớn đấy.”

Cố Tiêu ngủ tới có chút ngốc, Trương Bảo Trung tới đây tuyên chỉ, chín phần là chuyện tốt, chẳng lẽ Trịnh Chiêu vừa ngã xuống, Thẩm Hi Hòa phải thăng quan rồi sao?

Cô thay quần áo, lôi kéo tay Thẩm Hi Hòa ra ngoài, chỉ thấy Trương Bảo Trung cười tới nỗi mặt hiện lên nếp nhăn, “Thẩm đại nhân, mấy ngày này vất vả rồi.”

Thẩm Hi Hòa: “Bổn phận của vi thần,là việc nên làm.”

Trương Bảo Trung nói: “Mấy chuyện khác thì ra không nói nữa, Thẩm đại nhân, tiếp chỉ đi.”

Mặc dù Cố Tiêu có thai, nhưng mà quy củ thì vẫn là quy củ, vẫn phải quỳ xuống tiếp chỉ.

Người một nhà quỳ xuống tiếp chỉ, Trương Bảo Trung nhận lấy thánh chỉ màu vàng từ cung nhân, chậm rãi mở ra, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, Hộ Bộ tả thị lang Thẩm Hi Hòa cần cù chính sự, tạo phúc một phương, nay phong làm đôn đốc ngự sử, nhậm chức ngay trong ngày. Ban trăm lượng bạc trắng, sáu cuộn tơ lụa tốt nhất,một cây ngọc như ý, một hộc trân châu.”

Trên mặt người Thẩm gia hiện lên vẻ vui mừng, khi bọn họ cho rằng thánh chỉ đã đọc xong, Trương Bảo Trung lại cầm lấy một quyển khác từ chỗ cung nhân, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, đã nghe phu nhân đôn đốc ngự sử Cố Tiêu nhàn uyển hiền lành, tính tình nhu gia, trẫm nghe vậy rất vui mừng, đặc phong làm chính nhị phẩm phu nhân. Ban trăm lượng bạc trắng, một bức Ngọc Quan Âm, sáu cuộn tơ lụa tốt nhất, một hộc trân châu, một cây kim thoa……”

Chỉ vì tham quan quá nhiều, cho nên ban thưởng phá lệ phong phú, Trương Bảo Trung nói: “Thẩm đại nhân Thẩm phu nhân, tiếp chỉ đi.”

Thẩm Hi Hòa thăng quan, Cố Tiêu còn được phong làm cáo mệnh phu nhân nữa, niềm vui ngoài ý muốn, thật là niềm vui ngoài ý muốn mà.

Chu thị vội vàng kéo ống tay áo của Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, mau tiếp chỉ đi.”

Cố Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn Chu thị, lại nhìn Thẩm Hi Hòa, mấy người cáo mệnh phu nhân đó có ai mà không phải là hai ba mươi tuổi, khí độ hào phóng chứ,cô mới bao lớn.

Cho dù nghĩ tới Thẩm Hi Hòa sẽ thăng quan, Hoàng Thượng sẽ lệnh phong,thì cũng là cho Chu thị,dù sao thì Chu thị là mẫu thân, tuổi tác cũng đã lớn, không nghĩ tới lại cho cô.

“Thần phụ tiếp chỉ.”

Thẩm Hi Hòa: “Vi thần tiếp chỉ.”

Tiếp nhận thánh chỉ xong, Thẩm Hi Hòa đỡ Cố Tiêu đứng lên, người một nhà cũng đứng lên.

Trương Bảo Trung cúi người, đặt thánh chỉ vào trong tay hai người, “Thẩm đại nhân, quan trạch còn phải sửa chữa, tháng tám mới có thể dọn qua đó. Quan phục và cát phục Lễ Bộ đang gấp gáp làm ra.”

Cố Tiêu sắp sinh rồi, tất nhiên phải đợi sau khi hài tử sinh ra thì mới đo kích cỡ,rồi làm quần áo.

Cố Tiêu nhét một túi tiền phân lượng mười phần cho Trương Bảo Trung, Trương Bảo Trung không có chối từ, cười nhận lấy.

Cái này cũng không phải là tham ô nhận hối lộ, bất quá chỉ là tiền vất vả chạy vặt mà thôi.

Trương Bảo Trung để lại ban thưởng, rồi mang theo cung nhân đi tới nhà tiếp theo tuyên chỉ, chức quan trong triều đình biến động, có không ít người thăng chức,thời thế thay đổi rồi.

Chờ Trương Bảo Trung vừa đi, người Thẩm gia vây quanh lại nhìn lại thánh chỉ một lần nữa, trong nhà có bốn cái thánh chỉ, đây đều có thể giữ lại làm đồ gia truyền sau này.

Chu thị cười nói: “Tốt, tốt, chuyện tốt, chúng ta buổi tối ăn ngon, đều vui vẻ.”

Thăng quan còn được thưởng bạc, đây là chuyện tốt nhất mà mấy ngày nay được nghe qua.

Trần thị các nàng cũng rất cao hứng, vui mừng mà đồng ý, “Lát nữa để nhị oa đi mua thịt, lại mua thêm hai con cá, tới quán rượu mua hai bình rượu trắng, chúng ta cũng đi theo tham gia náo nhiệt.”

Trần ai lạc định, Thẩm nhị oa lập tức tìm Trần thị lấy tiền, rồi dẫn theo nhị nha ra ngoài mua thịt.

Trần thị lắc đầu,giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Người đã lớn như vậy rồi, mà không ổn trọng chút nào.”

Trịnh thị sờ bụng,chuyện của tiểu thúc nàng ta không tiện xen vào, nhưng mà nàng ta biết, trong lòng Trần thị đối với Thẩm nhị oa vẫn rất là vừa lòng.

Thẩm nhị oa năm nay đã mười sáu, nhị nha mười bốn, đã tới lúc nên tính chuyện nghị thân rồi.

Thẩm gia càng ngày càng tốt, sau này việc hôn nhân cũng sẽ càng ngày càng tốt, không cần lo lắng.

Lý thị nói: “Nhị oa tẩu đã tìm cho nó chưa? Tam thúc nó thăng quan, có thể đưa ra điều kiện cao một chút.”

Trần thị nói: “Làm gì có, hắn học theo đại oa, cũng muốn ra bên ngoài lang bạt,lòng căn bản không đặt ở nhà.”

Người ta nói nam nhi tốt chí tại tứ phương, Trần thị muốn ngăn cũng ngăn không được.

Nhìn đại oa từ một tiểu tử thúi chỉ biết tính sổ sách chạy bàn biến thành nam nhi có thể đỉnh thiên lập địa, mà không phải thấy trong nhà có tiền liền ra ngoài tiêu xài lung tung ăn chơi trác táng, trong lòng Trần thị rất kiêu ngạo.

Cho dù sau này hai người bọn họ không kiếm được tiền nữa, bọn nhỏ cũng có thể sống tiếp, như vậy là được rồi.

Lý thị cười nói: “Ra bên ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt,tẩu nhìn đại oa đi,đã là người lớn rồi.”

“Điều này cũng đúng, Đại Nha thế nào, cuộc sống có tốt không?”

“Rất tốt, lần trước ở trên phố gặp được, ta thấy khí sắc nó không tồi.”

Cuộc sống có tốt được không, chỉ cần nhìn người là có thể nhìn ra được, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt có ánh sáng, cuộc sống nhất định là trôi qua rất tốt.

Lý thị chỉ có hai người nữ nhi, tam nha thành thân thì vẫn còn mười mấy năm nữa, nàng ta không vội.

Trần thị cười nói: “Vậy là tốt rồi, cách cũng gần, nói Đại Nha thường xuyên trở về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-224.html.]

Sắc mặt Lý thị hơi chua xót, nữ nhi đã xuất giá làm sao có thể thường xuyên về nhà được chứ, cho dù là Thẩm gia cũng như vậy.

Nhưng mà nàng ta vẫn gật đầu, “Muội biết, nương lúc nào cũng hỏi, chắc là nhớ Đại Nha rồi.”

Hai chị em dâu ra vườn rau hái rau, đậu que dưa chuột, người trong nhà nhiều nên hái cũng nhiều.

Hai nàng nấu cơm ăn càng ngày càng ngon, học với Cố Tiêu, rất khó để nấu không ngon được.

Mùa hè ngày dài, cơm tối ăn cũng trễ hơn, Cố Tiêu ở trong phòng nhìn thánh chỉ nhìn một hồi lâu.

“Muội có phải cũng có bổng lộc hay không?” Cố Tiêu đã sắp đọc thuộc thánh chỉ luôn rồi, năm ngoái Thẩm Hi Hòa còn nói pháo hoa ở cung yến rất đẹp, năm nay cô có thể đi nhìn rồi.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Ừ,mặc dù có bổng lộc,nhưng không có thực quyền.”

Cố Tiêu: “Muội muốn thực quyền thì có ích lợi gì, có bạc cầm là tốt rồi,nhưng mà bụng muội lớn như vậy, chờ sinh đứa nhỏ ra, thì cũng không thể nhỏ đi ngay được.”

Bụng to, tất cả đều là thịt, thịt ở trên mặt cũng có rất nhiều.

Ban ngày Thẩm Hi Hòa không có ở nhà,bụng cô to không thuận tiện, đồ ăn đều là Chu thị và Trần thị các nàng làm cho.

Thịt sườn, gà vịt thịt cá, cứ ăn từng chút như vậy là mập lên rồi, Cố Tiêu còn khống chế ăn ít,chỉ sợ đứa nhỏ quá lớn sẽ không dễ sinh.

Dù sao thì Chu thị chiếu cố cô rất tốt, tới Thẩm gia, trong lòng cô rất yên ổn.

Thẩm Hi Hòa nghiêm túc nói: “Thân thể quan trọng nhất, nhưng mà sau khi sinh xong thì có thể uống canh ít dầu mỡ bồi bổ thân mình.”

Chỉ là Thẩm Hi Hòa vừa mới được thăng quan, chuyện để làm ắt có rất nhiều.

Có được có mất, cân bằng từ từ.

Cố Tiêu nói: “Biết rồi, nương ở trên phố mua hai cái nồi niêu, nói là nấu canh cho muội uống, muội làm sao có thể uống được nhiều như vậy chứ.”

Chu thị cứ xem cô như hài tử, còn hỏi qua cô trong nhà có muốn thuê thêm mấy người hay không.

Nói là thuê người kỳ thật là mua, Cố Tiêu nói để xem đã, nếu như lo liệu không hết quá nhiều việc thì mua hai bà tử về.

Làm việc nặng, trong nhà có tiền dư, mấy việc như giặt quần áo, chẻ củi gánh nước có thể tìm người làm, mấy chuyện khác thì đã làm quen rồi, cũng không quen có quá nhiều người.

Chu thị đối với Cố Tiêu tất nhiên là không có chỗ để chê, có Chu thị ở đây, Thẩm Hi Hòa yên tâm, “Muội muốn ăn liền ăn, không muốn ăn thì để lại cho ta.”

Cố Tiêu: “Vậy thì vẫn giống như trước đây!”

Lúc mang thai Chu thị làm không ít đồ ăn cho cô, Cố Tiêu ăn không hết liền để lại cho Thẩm Hi Hòa, sau đó nói là mình ăn rồi.

“Đúng rồi, nhà mới ở đâu vậy?” Cố Tiêu phải ở cữ, tháng tám sửa chữa xong, vừa lúc chuyển nhà.

Thẩm Hi Hòa nói: “Ở trên đường Huyền Vũ ở thành bắc, cách Đô Sát Viện rất gần.”

Căn nhà này vốn dĩ dưới danh nghĩa là của Trịnh Chiêu, tu sửa theo phong cách Giang Nam, chia làm tiền viện, hoa viên, hậu viện, hoa viên rất lớn, nhà thuỷ tạ ban công, hậu viện có năm cái viện nhỏ, mỗi viện đều có nhà chính, sương phòng, thư phòng và phòng bếp, cả căn nhà diện tích gần mười mẫu.

Chỉ là Trịnh Chiêu xây nhà xong lại không ở, phu thê hai người vẫn luôn ở trong căn nhà nhỏ kia.

Trịnh gia bị tịch thu, mười mấy căn nhà khác toàn bộ đều bị triều đình tiếp quản, vừa lúc Thẩm Hi Hòa thăng quan, liền ban cho hắn làm quan trạch.

Lễ Bộ phái người sửa chữa, khoảng đầu tháng tám là có thể dọn vào ở rồi.

Đến lúc đó sẽ có viện của riêng mình,có phòng bếp nhỏ, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Người một nhà ở chung cũng khá tốt, có chỗ của riêng mình thì càng tốt.

Nói chuyện xong thì cơm tối cũng đã chuẩn bị xong, hai người ra ngoài ăn cơm tối.

Cháo được nấu chín nhừ, món chính là màn thầu hấp.

Thức ăn là cá chua ngọt, thịt kho tàu, dưa chuột trộn, đậu que kim sa, canh đậu hủ cá trích, canh xương sườn.

Cố Tiêu và Trịnh thị còn có món sủi cảo tôm nữa, lớp da trắng nõn trong suốt, bên trong là một con tôm rất lớn, ăn rất ngon, Cố Tiêu một lần có thể ăn mười hai cái.

Ăn cơm xong, Cố Tiêu ra ngoài đi dạo với Thẩm Hi Hòa, ban ngày trời nóng, tới buổi tối thì có gió thổi qua, rất mát mẻ.

Mới đi được nửa vòng, Cố Tiêu liền đi không nổi nữa.

“Trở về đi, chân mỏi, ăn nhiều, đi không nổi.”

Thẩm Hi Hòa cười, “Trở về đi, có thể đi dạo ở hoa viên.”

Hai người nắm tay nhau, Thẩm Hi Hòa thấy trên đường có bán hạt dẻ rang đường, “Muốn ăn không?”

Cố Tiêu đã ăn no rồi, Thẩm Hi Hòa vừa hỏi, liền có chút muốn ăn, “Muốn một cân, trở về chia ra cho mọi người.” Cô cũng không ăn được mấy cái.

“Ở chỗ này chờ ta.” Thẩm Hi Hòa đi mua hạt dẻ, mới vừa rang nên vẫn còn nóng, ngửi mùi thơm ngọt.

Cố Tiêu nghĩ về nhà là có thể ăn hạt dẻ, cho nên liền đi nhanh một chút, cũng không biết là như thế nào, bụng cứ như bị quặn lại, hơi đau nhói.

Cách nhà cũng không xa nữa, đi chậm lại một chút thì không đau lắm, Cố Tiêu liền không nói với Thẩm Hi Hòa.

Tới cửa nhà rồi, cơn đau càng ngày càng lợi hại.

Cố Tiêu hít sâu một hơi nói: “Tướng công, muội hình như sắp sinh rồi, huynh nói một tiếng với nương, bà đỡ ở ngay ngõ nhỏ cách vách, cũng mời tới luôn……”

Sắc trời hơi tối, Thẩm Hi Hòa không chú ý tới sắc mặt Cố Tiêu không đúng. Trong lòng hắn căng thẳng, đem người bế lên,“Được, ta biết, muội đừng sợ, chúng ta đều ở đây.”

Cố Tiêu cảm giác nước ối đã vỡ, váy đã ướt hết, không đau lắm, cô không sợ.

Vào phòng sinh, Thẩm Hi Hòa đặt Cố Tiêu lên trên giường, sau đó vội vàng gọi Chu thị tới, “Nương, Tiểu Tiểu sắp sinh rồi, người xem một chút, con đi mời bà đỡ về.”

Chu thị bị dọa nhảy dựng, “Không phải ra ngoài đi dạo sao, sao lại sắp sinh rồi, con mau đi đi.”

Chu thị vào phòng sinh nhìn Cố Tiêu, Cố Tiêu cười cười với bà, “Nương, vỡ nước ối rồi, bây giờ vẫn không đau lắm, lúc nãy ra ngoài Tam Lang có mua hạt dẻ rang đường, con muốn ăn mấy cái.”

Chu thị: “Nương lấy cho con ngay.”

Trần thị các nàng cũng tới đây, người một nhà canh giữ ở cửa, rất nhanh, bà đỡ cũng đã tới, Cố Tiêu ăn một ít hạt dẻ, cảm thấy mỹ mãn, cơm tối cũng đã ăn, cô có sức lực.

Loading...