Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:07
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa hè có món nào thanh nhiệt giải nhiệt tốt hơn so với dưa chuột không, không có, một ngày Cố Tiêu có thể ăn được mấy quả, ăn dưa chuột, nước cũng uống ít hơn.
Thôn trang Thẩm gia trồng không ít rau, trong nhà không thiếu rau ăn, mùa hè vừa đến rau trộn là bán chạy nhất, chỉ là việc buôn bán trong tiệm lẩu hơi kém, một ngày mới được có mấy bàn khách, tất cả đều là người nhịn xuống việc đổ mồ hôi đầy người mà tới ăn lẩu cay.
Tiệm lẩu mỗi ngày kiếm được mười mấy lượng bạc,cái này đối với người một nhà thì đã thấy rất đủ rồi.Dù sao thì triều đình xảy ra chuyện như vậy, trong nhà không nên quá coi trọng tiền bạc, kiếm tiền là kiếm tiền, cũng không thể bởi vì kiếm tiền mà đánh mất lương tâm được.
Nhìn thấy Thẩm Hi Hòa đi sớm về trễ, trong lòng Chu thị cũng hoang mang rối loạn, hỏi qua Cố Tiêu rất nhiều lần, “Tam Lang làm quan tra xét cái này, nhà ta mở quán ăn có được không, có cần đóng cửa hay không?”
Cái nào nặng cái nào nhẹ thì Chu thị vẫn biết, không chỉ có bà hoảng hốt, mà trong lòng Trần thị bọn họ cũng hoảng, đây là ở Thịnh Kinh, không phải là ở Quảng Ninh.
Nếu như ở Quảng Ninh, thì dựa vào Thẩm Đại Lang làm gia cụ người một nhà cũng có thể sống tốt, nhưng mà bây giờ luôn muốn kiếm nhiều một chút.
Trong lòng Trần thị sáng như gương, mặc dù đại phòng nhị phòng lo cho Thẩm Hi Hòa đọc sách mười mấy năm, nhưng nói đến cùng là do Thẩm Hi Hòa có bản lĩnh, có thể thi đậu Trạng Nguyên.
Hơn nữa đầu óc Cố Tiêu nhanh nhẹn, biết làm buôn bán, đại phòng nhị phòng mới đứng lên được.
Bây giờ trong nhà đã có thể kiếm được bạc rồi, nhưng mà trong đó là do tam phòng kéo đại phòng và nhị phòng.
Nếu như quán ăn không mở nữa, vậy thì phải làm sao bây giờ.
Chẳng lẽ phân gia để tránh sao?
Trần thị không muốn phân, con người đều nhìn về phía trước, cho dù nàng ta hỏi Lý thị có muốn phân gia hay không,thì chắc chắn Lý thị cũng sẽ nói không muốn.
Bây giờ cuộc sống đang rất tốt, phân gia rồi thì vẫn chưa biết sẽ thế nào.
Không phân gia mà chỉ dựa vào tam phòng kéo, thì Trần thị cũng không muốn, làm trưởng tẩu, phía dưới tất cả đều là tiểu bối, Trần thị cũng không bỏ mặt mũi xuống được.
Nhưng mà nghĩ lại trong nhà kiếm lời được không ít tiền, trong lòng cũng không còn nóng nảy như vậy nữa.
Cố Tiêu ăn xong dưa chuột, trong miệng vẫn còn mùi thơm nhẹ, “Nương, đại tẩu nhị tẩu, Tam Lang bọn họ tra chính là tham quan ô lại, chúng ta thành thật giữ khuôn phép mà làm buôn bán, sẽ không có việc gì đâu.”
Chu thị cau mày, “Đã bận hơn một tháng rồi, mà vẫn chưa được nghỉ, tham quan đều đáng chết.”
Mấy trăm vạn lượng bạc,vậy thì phải tham bao nhiêu, làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm đây.
“Nhìn nhân mô cẩu dạng, tâm can đều đã đen hết rồi.”
Trần thị không nói gì, làm dân chúng nói nhàn thoại trong trà dư tửu hậu là được rồi, nói nhiều sai nhiều.
Cố Tiêu gật đầu, tham quan ô lại có sai, thì người tham tiền cũng có chỗ sai.
Nếu như chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền, vậy mới là một mớ hỗn loạn.
“Nương, nhà ta cứ làm buôn bán cho tốt, nguyên liệu nấu ăn phải chọn đồ tươi mới, còn có lửa than nữa, nhất định phải chú ý. Mấy người mua cũng phải dặn dò cho tốt, tuyệt không thể thêm loạn được.”
Chu thị thoáng yên tâm, “Có cơ hội thì chúng ta làm chút việc thiện, hành thiện tích đức.”
Làm dân chúng bình thường, thì sợ nhất là kiện tụng.
Chu thị lại nói với Cố Tiêu: “Con hạn chế chạy ra bên ngoài đi, có chuyện gì thì có đại tẩu và nhị tẩu con.”
Dự sinh là vào giữa tháng sáu, Chu thị đã tìm xong bà đỡ, phòng sinh cũng đã thu dọn xong, vải bông, kéo, chậu đồng…… Còn tới dược phòng mua một củ nhân sâm 50 năm nữa.
Chu thị cũng có thể thỉnh một vị Bồ Tát về cúng bái, dưa chín cuống rụng, một ngày không rơi thì trong lòng sẽ không yên ổn.
Nếu như không phải Thẩm Hi Hòa thật sự đang rất bận,thì Chu thị nhất định sẽ mắng hắn một trận.
Cố Tiêu cười với Chu thị, “Con biết mà, con muốn đi dạo thì sẽ đi dạo ở hoa viên nhỏ, sẽ không ra khỏi cửa.”
Khát hay đói bụng thì ăn dưa chuột, Cố Tiêu thích ở nhà phát ngốc.
Trần thị và Lý thị đều là người từng trải, nói với cô không ít thứ, ở nhà càng không cần lo lắng có người tính kế chơi xấu, rất yên tâm.
Mấy ngày trước Lưu Niệm Từ và An Vân có tới đây thăm cô.
Hai người đều đã ra cữ, Lưu Niệm Từ sinh một nữ hài, An Vân sinh một nam oa, tiểu hài tử chỉ có một chút xíu, nhưng mà lớn lên rất nhanh, một tháng đã nẩy nở không ít.
Quà đầy tháng Cố Tiêu tặng giày đầu hổ, mũ nhỏ và quần áo nhỏ, còn có vòng tay bạc tự mình làm, đều không phải là gia đình thiếu tiền, có tâm ý là được.
Cố Tiêu nhìn con nhà người ta, liền nhịn không được nghĩ tới con mình sinh ra sẽ là cái dạng gì.
Nếu như là nữ hài, thì nhất định sẽ giống cô nhiều một chút, mắt to, lông mày mỏng và cong, miệng nhỏ, sẽ nằm ở trong khuỷu tay cô phun bong bóng.
Nữ nhi của nhà Lưu Niệm Từ biết làm, nhìn rất thú vị.
Nếu như là nam hài, thì sẽ giống Thẩm Hi Hòa nhiều một chút, tính tình trầm ổn, sẽ là một ca ca có trách nhiệm.
Dù sao thì chỉ cần không phải khóc nháo là được.
Ngày sinh tới gần, Cố Tiêu cũng sợ hãi.
Làm gì có người nào mang thai sinh con mà không sợ chứ, An Vân lúc ấy sinh cả một ngày, gần như mất đi nửa cái mạng, chỉ là bây giờ nhớ lại, đau đớn lúc đó chẳng là gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-223.html.]
An Vân nói nàng ấy lúc ấy chỉ muốn nhanh chóng sinh đứa nhỏ ra, cũng không phải là vì để mình đau ít lại, mà là sợ hài tử ở trong bụng quá lâu sẽ bị ngạt thở.
Thể trạng của Lưu Niệm Từ tốt hơn một chút, chỉ cần sinh nửa ngày, hai người đều khuyên cô phải thư giãn, đi lại nhiều một chút, nghe lời đại phu và bà đỡ nói, dùng sức, là có thể sinh con ra.
Còn có chính là ở cữ, An Vân Lưu và Niệm Từ đều mời nhũ mẫu, Cố Tiêu nghĩ nghĩ, vẫn là thôi, con của mình tự mình cho ăn.
Cô ở cữ vào tháng sáu, Chu thị là muốn để cho cô ở cữ cho thật tốt, không xuống giường,không tắm rửa và gặp gió, đứa nhỏ thì bà sẽ trông giúp cho, không làm ồn Cố Tiêu nghỉ ngơi.
Cố Tiêu lén nói qua với Thẩm Hi Hòa, không xuống giường không gặp gió thì được, nhưng mà tháng sáu không tắm rửa thì cô chắc chắn là chịu không nổi, vậy thì sẽ rất dơ đó, còn có băng nữa, mùa đông dự trữ không ít băng, chỉ chờ bây giờ lấy ra dùng thôi.
Thẩm Hi Hòa lại không nghe Cố Tiêu hết, tắm rửa sẽ làm miệng vết thương bị nhiễm trùng, hắn có thể hỗ trợ lau người, chỉ thay và rửa, bảo trì khô mát, băng thì có thể sử dụng, nhưng mà phải cách xa một chút, không thể cảm lạnh.
Cố Tiêu nghĩ nghĩ, liền đồng ý.
Dù sao thì chuyện ở cữ phải nói rõ trước,nếu không thì lúc sinh đứa nhỏ ra người này nói cái này người kia nói cái kia, bản thân mình ngược lại bị chọc một bụng khí.
Bây giờ trong nhà không có chuyện gì khác,chỉ chờ sinh đứa nhỏ ra, yên tâm mà chăm sóc đứa nhỏ.
Cố Tiêu tâm tình thoải mái, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có khi làm kem cho tam nha, mình cũng ăn theo một miếng nhỏ.
Tam nha liền che lại kem, lắc đầu nói: “Tiểu thẩm! Cái này lạnh, sẽ làm tiểu bảo bảo bị lạnh, tam nha sau này cũng không ăn nữa.”
Nhưng mà Cố Tiêu hỏi lại nó có muốn hay không, thì nó vẫn ăn.
Buổi chiều Thẩm Hi Hòa trở về sớm, hơn một tháng nay, hiếm khi lại có lúc trở về sớm như vậy.
Thẩm Hi Hòa: “Hôm nay ít việc, ta liền về sớm một chút.”
Mấy vụ án cũng đã tra gần xong rồi, một đám người Lục bộ tinh thần uể oải, dựa vào trà đắng mà phục mệnh, buổi chiều không có việc gì, thì toàn bộ về nhà ngủ bù.
Thẩm Hi Hòa về phòng thay quần áo, ngồi ở bên cạnh Cố Tiêu trò chuyện với đứa nhỏ một lát, “Không có nháo muội chứ?”
Cố Tiêu lắc đầu, “Ngoan lắm, muội cảm thấy là cô nương, chỉ có tiểu cô nương mới ngoan như vậy.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Là đau lòng muội, ở trong bụng muội mới ngoan, có lẽ sinh ra sẽ là một tiểu quỷ nghịch ngợm thích gây sự.”
Cố Tiêu chớp mắt, “Huynh còn thích đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự sao.”
Thẩm Hi Hòa nghiêm trang nói: “Tiểu hài tử, không thể đặt nó vào trong một khuôn sáo được, nó muốn lớn lên như thế nào thì lớn lên như thế ấy, an tĩnh ngoan ngoãn cũng được, nghịch ngợm gây sự cũng tốt, đều là con của chúng ta.”
Chỉ cần là con của mình thì đã rất tốt rồi.
Cố Tiêu tán đồng mà gật đầu, con nhà người ta cho dù có tốt thì cũng là con nhà người ta, không thể so sánh với người khác được.
“Được rồi, thật vất vả mới trở về sớm một chuyến, huynh ngủ một lát đi, ăn cơm vẫn còn sớm.”
Thẩm Hi Hòa lôi kéo tay Cố Tiêu, “Muội nằm cùng với ta đi.”
Cố Tiêu nghe lời nằm ở bên cạnh Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa cầm cây quạt lên quạt, có gió nhẹ thổi quá, như vậy ngủ cũng ngủ không được, hắn liền nói chuyện trong triều.
“Trịnh Chiêu đã nhận tội rồi, ba ngày sau sẽ c.h.é.m đầu thị chúng, vụ án của hắn liên lụy hơn hai mươi người, trong triều sẽ yên lặng một đoạn thời gian. Hơn nữa có không ít chức quan đang trống, nếu đoán không sai, thì ta hẳn là không ở Lục bộ nữa.”
Trong lời nói của Chu Mục Chi có ám chỉ, nhưng mà thánh chỉ vẫn chưa có, Thẩm Hi Hòa cũng không dám vọng ngôn.
Hắn thích nói chuyện trong triều với Cố Tiêu, Cố Tiêu có khi sẽ ra chủ ý, có khi chỉ lẳng lặng lắng nghe, chỉ cần nói xong,thì trong lòng Thẩm Hi Hòa liền dễ chịu hơn rất nhiều.
Phu thê, ở chung càng lâu, thì càng có thể hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ này.
Phu thê với nhau, không phải đơn giản chỉ là sống qua ngày, không phải chỉ có củi gạo mắm muối tương dấm trà, trong đó còn có quan tâm thấu hiểu lẫn nhau, lý giải cho nhau, thương nhớ lẫn nhau nữa.
Trong đầu tất cả đều nghĩ tới cô.
Còn có chuyện khác, bây giờ Thẩm Hi Hòa vẫn không hiểu, nhưng mà còn có quãng đời còn lại để tìm hiểu.
Cố Tiêu: “Ở chỗ nào cũng không sao cả, muội chỉ hy vọng huynh sẽ làm một vị quan tốt, tốt với bá tánh, làm việc theo luật pháp và có tình người, như vậy là được rồi, ở chỗ nào cũng không quan trọng.”
Làm quan tốt nói thì đơn giản,nhưng mà làm thì khó, Trịnh Chiêu là quan tốt sao, ở một khía cạnh nào đó thì phải, bá tánh nhớ kỹ chỗ tốt của hắn, nhưng mà hắn cũng có cái xấu của hắn.
Cố Tiêu nhớ tới Thẩm Hi Hòa trong sách ở Thịnh Kinh bảy tám năm, cuộc sống của Thẩm gia mới từ từ tốt lên, cũng hiểu rõ làm quan thăng chức không dễ dàng.
Từ từ mà làm, có đôi khi càng nghĩ tới chuyện gì đó,thì càng làm không tốt, lúc không nghĩ tới,thì bất tri bất giác đã làm rất tốt rồi.
“Huynh mệt mỏi nhiều ngày như vậy,cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, không cần nghĩ nhiều như vậy, ngủ một lát đi, bồi hài tử ngủ một lát.” Cố Tiêu nhích lại gần Thẩm Hi Hòa “Nếu huynh còn không ngủ, thì hài tử sắp ra đời rồi, đến lúc đó nó sẽ nằm ở chính giữa hai chúng ta, một cục nhỏ nhỏ.”
Thẩm Hi Hòa dừng lại một chút, “Không phải làm giường nhỏ, giường lắc rồi sao.”
Cố Tiêu: “…… Giường làm là để phòng vạn nhất, vạn nhất nó thích ngủ ở giường lớn hơn thì phải làm sao bây giờ,huynh cũng không thể không cho nó ngủ được.”
Tất nhiên là không thể.
Thẩm Hi Hòa vỗ vỗ bả vai Cố Tiêu, “Sẽ không, mau ngủ đi.”
Xuân buồn ngủ hạ mệt mỏi, Cố Tiêu rất nhanh đã ngủ say, Thẩm Hi Hòa mệt mỏi hơn một tháng, động tác trên tay càng ngày càng nhỏ, cũng ngủ thiếp đi, chỉ là một giấc này không ngủ được bao lâu, thì có người tới đây tuyên chỉ.