Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:05
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn chân gà sốt là vì muốn ăn thịt sao, không phải, chân gà thì có thể được bao nhiêu thịt chứ,chỉ có một lớp da hơi mỏng, chủ yếu là cảm nhận vị thơm và giòn của chân gà.
Ăn xong chân gà sốt, khóe miệng dính đầy nước sốt, ăn ba chén cơm, không buôn bán hơn mười ngày,lại làm ra món ăn ngon như vậy,có chờ cũng xứng đáng.
Trong không khí tràn đầy mùi thơm của cơm, còn lại chính là âm thanh uống rượu ăn thịt của khách.
Trên mặt Thẩm nhị oa mang theo nụ cười, trong lòng tính toán lợi nhuận hôm nay thu được, chân gà của Thẩm gia không đủ, đại bộ phận là thu từ những nơi khác, thứ này rất rẻ, hôm nay có thể kiếm được không ít tiền.
Cửa hàng của nhà mình, cố gắng kiếm lại số tiền mua cửa hàng về sớm một chút.
Thực khách đang ăn cơm cũng có rất nhiều người nói chuyện với nhau.
“Hơn mười ngày không ăn, ăn tiếp vẫn là cái mùi vị này. Không giống với thức ăn của quán ăn Chu gia, làm cái thứ quỷ gì không biết nữa.”
“Không phải còn có người đi nữa sao, bán chủ yếu là giá rẻ, tiền nào của nấy.”
“Đúng là lý lẽ này, nhưng mà, quán ăn Chu gia bây giờ đã sụp đổ rồi, sau này sẽ không còn làm người khác chán ghét nữa.”
Còn không phải là làm người chán ghét sao, khách quen đều nhận định quán ăn Thẩm gia, chỗ hay đi ngang qua dạo ngang qua thì cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
May mắn thay, mới mở được mấy ngày liền đổ.
Mấy thứ đồ đó có chỗ nào đáng giá 50 văn tiền chứ, phi.
Người Thẩm gia thật ra cũng không để tâm lắm chuyện của quán ăn Chu gia, cao hứng thì cao hứng, nhưng mà không tới nỗi vui sướng khi người gặp họa.
Mấy cửa hàng trên đường trong thành Thịnh Kinh bị tra xét rất nhiều, có khi đang buôn bán tốt, khách còn đang ăn, một đám người liền vọt vào, niêm phong cửa hàng.
Mà quan viên trong triều, ít đi rất nhiều người.
Thẩm Hi Hòa đi sớm về trễ, Hộ Bộ, Hình Bộ và Lại Bộ đốt đèn suốt đêm, ngay cả Lễ Bộ ngày thường thanh nhàn cũng lu bù bận rộn cả lên.
Thẩm Hi Hòa đều là đêm khuya mới về, Cố Tiêu tỉnh dậy lúc nửa đêm đều có thể nhìn thấy hắn.
Mười mấy ngày, người gầy ốm đi thấy rõ, quầng mắt thâm đen,lúc ngủ mà mày cũng nhăn lại, có khi Cố Tiêu động một cái hắn liền tỉnh.
“Có phải là khát hay không, để ta đi lấy nước.” Thẩm Hi Hòa ngồi dậy, vừa muốn xuống giường đã bị Cố Tiêu nắm lấy cổ tay.
Thai lớn hơn Cố Tiêu muốn xoay người cũng không dễ dàng,bây giờ đã cuối tháng tư rồi, còn hơn một tháng nữa,thì hài tử sẽ chào đời.
Cố Tiêu nói: “Không khát, chỉ là chân có chút mỏi,huynh xoa bóp giúp muội một lát.”
Thẩm Hi Hòa cau mày ngồi xuống, duỗi tay xoa bóp chân cho Cố Tiêu.
Thai phụ làm gì có ai mà không mập chứ,vừa béo vừa phù, bụng lớn, đi một lát là đã mệt rồi.
Chân cũng sưng lên, trôi qua một ngày, người mệt không chịu được, chỉ là Cố Tiêu không muốn nói với Thẩm Hi Hòa.
Xoa mấy cái, cô nói: “Được rồi, mau ngủ đi, còn có thể ngủ một lát.”
Thẩm Hi Hòa nằm nghiêng, tay nhẹ nhàng đặt lên trên bụng Cố Tiêu, có khi đứa nhỏ sẽ động một cái, đạp bụng một cái, sau đó bụng liền nhô ra, nhìn cũng rất là kinh hãi.
Lúc này thì rất yên tĩnh.
Thẩm Hi Hòa nói: “Ngủ đi.” Chờ thời gian này bận xong thì tốt rồi.
Cố Tiêu gật đầu, “Ừ, ngủ đi, trên bàn có đồ ăn, ngày mai huynh đi làm thì mang theo một chút, đói bụng thì ăn, lá trà đều ở trong ngăn tủ, trong nhà không có ai uống, lần trước muội có nấu mấy cái trứng luộc nước trà,có dùng một ít, còn dư lại thì huynh mang theo pha uống……”
Lải nhải mấy câu, Cố Tiêu liền ngủ mất tiêu rồi.
Thẩm Hi Hòa đi làm mệt, Cố Tiêu mang thai cũng rất mệt.
Thẩm Hi Hòa nghe tiếng hít thở đều đều của Cố Tiêu, thò lại gần hôn lên trán cô một cái, sau đó mới nhắm mắt lại.
Hình như chưa ngủ được bao lâu thì trời đã sáng rồi, Thẩm Hi Hòa mở to mắt, nhìn sang người bên gối, sau đó tay chân nhẹ nhàng mà thu dọn mặc quần áo.
Đồ ở trên bàn Thẩm Hi Hòa cho vào trong túi, lúc sắp đẩy cửa ra, hắn lại quay đầu lại.
Người Thẩm gia vẫn chưa thức dậy, Thẩm Hi Hòa nấu một chút mì sợi, sau đó đi Lục bộ.
Thời gian này rất bận rộn, quan viên vừa đến, mỗi người pha một ly trà đặc, trà bốc khói lượn lờ, uống một ngụm trà đắng, lúc này mới có chút tinh thần.
“Chậc,lật hồ sơ tới nỗi tay đau mắt đau, cuộc sống như thế này cũng không biết khi nào mới kết thúc đây, đúng rồi, Trịnh Chiêu đã nhận tội chưa?”
Ban đầu cho rằng là quan thanh liêm nhất liêm khiết nhất, thế nhưng lại là quan tham nhất, ngẫm lại chỉ cảm thấy thế sự vô thường.
Đồ lục soát được từ Trịnh gia trị giá hơn 200 vạn lượng, còn có không ít thi họa tranh chữ của tiền triều nữa.
Trịnh Chiêu, Trịnh phu nhân bị giam giữ trong thiên lao,mấy vụ án trước đây của Đô Sát Viện toàn bộ đều phải phúc thẩm lại một lần.
Bất luận có phải là do Trịnh Chiêu tiếp nhận hay không, thì đều phải phúc thẩm lại.
Còn có án kiện của Lại Bộ Hình Bộ nữa, xếp thành một ngọn núi rồi.
Một người trong Lại Bộ nói: “Vẫn chưa, thẩm tra qua mấy lần, vẫn chưa dùng hình.”
“Đúng là mạnh miệng.”
“Cũng không phải là mạnh miệng, là cái gì cũng không nói, không nói mình có tội, cũng không nói mình không có tội, thật là làm người khác đau đầu mà.”
Nhắc tới Trịnh Chiêu, cũng là làm người thổn thức, cả đời là thanh quan trong mắt người ngoài, kết quả lại là quan tham nhất.
Mấy vụ án qua tay Đô Sát Viện có bao nhiêu, nếu bên trong đều trộn lẫn tiền bạc, vậy thì nhất định có không ít án oan.
Vì lợi ích của bản thân, mà ăn hối lộ làm trái pháp luật, uổng làm công thần.
Làm hại bá tánh chính là tội lớn, khiến cho nhiều người bởi vì hắn mà phải chịu khổ chịu nhọc, tới sớm về muộn, lại là một tội khác.
“Chứng cứ vô cùng xác thực, không nhận tội thì có ích lợi gì chứ, ai, quan này không tra không biết, vừa tra thì bị dọa cho nhảy dựng.”
Chuyện không sạch sẽ quả thật có không ít.
Giết gà dọa khỉ, sau này quan viên trong triều đình tất sẽ không dám làm xằng làm bậy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-222.html.]
Hoàng Thượng tức giận, làm cho quan viên triều đình mỗi người đều cảm thấy bất an, nhưng mà vẫn là có thanh quan.
Người này nói hết lời thì uống một hớp lớn trà đặc, “Cũng không phải là không có thanh quan, chúng ta nhìn Chu đại nhân đi.”
Ai cũng đã tra, Chu Mục Chi tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, thật thanh giả thanh không thể chỉ dựa vào nhìn vẻ bên ngoài.
Lục bộ vẫn luôn tra cho tới cuối tháng 5, ngày 26 tháng 5 hôm ấy, thời tiết lại thay đổi.
Trời đang nắng đẹp đột nhiên tụ đầy mây đen, ngay sau đó sấm sét ầm ầm, cuồng phong kéo tới, hạt mưa to như hạt đậu rơi trên mặt đất, đường lát đá rất nhanh đã tích tụ vũng nước.
Sắp bước vào tháng sáu rồi, thời tiết vốn dĩ đã ấm hơn, kết quả một trận mưa, thời tiết lại lạnh xuống.
Trong ngự thư phòng, Gia Minh Đế xử lý xong tấu chương mấy hôm nay, sau đó hỏi Chu Mục Chi chuyện của Trịnh Chiêu, “Hiện giờ hắn thế nào rồi.”
Chu Mục Chi cúi đầu, “Người không được tốt lắm.”
Trịnh Chiêu không nhận tội, Trịnh phu nhân cũng một mực chắc chắn mấy thứ tranh chữ và tiền bạc đều là người Chu gia đưa, liền dùng hình.
Thân thể người phàm, ai mà chịu được bị đánh 36 bản chứ, cuối cùng cũng nhận tội.
Rồi sau đó Lục bộ và Đô Sát Viện vẫn luôn tra mấy vụ án khác, Gia Minh Đế vẫn chưa nói xử trí Trịnh Chiêu như thế nào, cho nên vẫn luôn giam giữ ở thiên lao.
Không có hạ nhân, không có đại phu, hai ngày nay trời đầy mây lại có mưa, Trịnh Chiêu trôi qua thật không dễ chịu.
Trịnh phu nhân cũng không được tốt lắm, người có chút điên điên khùng khùng, tinh thần thất thường, bên trên không lên tiếng, nên không dám mang đại phu vào xem.
Gia Minh Đế hai mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau hắn lấy lại tinh thần, nói: “Trẫm đã biết.”
Chu Mục Chi nói: “Hoàng Thượng có muốn gặp Trịnh Chiêu không.”
Gia Minh Đế ban đầu là có quyết định này, hơn hai mươi năm, Trịnh Chiêu từ hàn lâm tu soạn một đường làm tới đôn đốc ngự sử, rốt cuộc là sai ở bước nào rồi, mới đi đến tình trạng như bây giờ.
“Không cần, Trương Bảo Trung, truyền ý chỉ của trẫm, Trịnh Chiêu tham ô trái pháp luật, tổn hại mạng người, ý đồ đáng chết, ba ngày sau ở ngọ môn c.h.é.m đầu thị chúng. Trịnh Chu thị c.h.é.m đầu, Trịnh gia trong vòng chín tộc, nam, sung quân Tây Bắc, nữ, cũng sung làm quân kỹ.”
Trương Bảo Trung: “Nô tài tuân chỉ.”
Gia Minh Đế ấn chân mày, quan lại tham ô trong triều bắt được hai mươi mấy người, lại phải bổ sung thêm người mới rồi.
“Thái phó,vị trí đôn đốc ngự sử còn bỏ trống, trong lòng khanh có chọn được người nào không?”
Chu Mục Chi: “Vi thần đề cử Thẩm Hi Hòa.”
Gia Minh Đế nói: “Ồ? Vì sao……”
Chu Mục Chi nói: “Nguyên nhân có ba cái, Thẩm Hi Hòa là lục nguyên cập đệ, không phụ tài học, đây là cái thứ nhất. Thứ hai, Thẩm Hi Hòa mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mà làm người trầm ổn khiêm tốn. Thứ ba, Thẩm Hi Hòa có một người thê tử tốt.”
“Thê tử Cố thị của Thẩm Hi Hòa kinh doanh một cửa hàng thủ công, theo như phu nhân của lão thần nói, phu nhân trong thành Thịnh Kinh đều đi tới đó,bớt được không ít chuyện.”
Chu phu nhân cũng đi cửa hàng thủ công, người một khi nhàn rỗi thì sẽ xảy ra chuyện, phải bận rộn mới được.
Gia Minh Đế cười một tiếng, “Còn có nguyên nhân này sao.”
“Hoàng Thượng có điều không biết, hậu trạch không yên gia trạch sẽ không yên, thần cho rằng cưới vợ không chỉ vì nối dõi tông đường, mà là vì con đường phía trước có người nắm tay, có người đồng hành.”giọng nói Chu Mục Chi thành khẩn, “Nếu như lúc Trịnh Chiêu đi tới lối rẽ cũng có người chỉ điểm, nói không chừng sẽ không đi đến tình trạng như hôm nay.”
Gia Minh Đế nhìn Chu Mục Chi, hạt mưa ngoài phòng đánh vào khung cửa sổ, vang lên tiếng bùm bùm.
“Lời nói của thái phó có lý, đều nói cưới vợ sinh con, nhưng cưới vợ đích xác không phải là vì sinh con.”
Người làm vợ, không cần phải dịu dàng, không cần phải cao quý, mà phải biết thời thế, hiểu đại nghĩa.
Gia Minh Đế cười khẽ, đúng vậy, Trịnh Chiêu đi đến như bây giờ, không chỉ trách hắn, mà Trịnh Chu thị cũng có phần.
“Cứ theo như lời thái phó nói, Trương Bảo Trung, truyền ý chỉ của trẫm, Hộ Bộ tả thị lang Thẩm Hi Hòa cần cù chính sự, tạo phúc một phương, nay phong làm đôn đốc ngự sử, nhậm chức ngay trong ngày.”
Gia Minh Đế lại nghĩ tới phu nhân Cố thị của Thẩm Hi Hòa,người hắn tự mình ban hôn.
Chưa thành thân, mà đi theo từ Quảng Ninh tới đây, đi được đến bây giờ cũng không dễ dàng.
“Trương Bảo Trung, tuyên chỉ, đã nghe phu nhân đôn đốc ngự sử Cố Tiêu nhàn uyển hiền lành, tính tình nhu gia, trẫm nghe vậy rất vui mừng, đặc phong làm chính nhị phẩm phu nhân.”
Các quan viên khác cũng phải bổ sung vào,may mắn là khoa cử trước đây, trong triều có không ít người tài.
Nói xong, Gia Minh Đế thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngày mưa nhiều, cũng sẽ có ngày nắng lên.
Chu Mục Chi hành lễ lui ra ngoài, hắn thầm nghĩ, dìu dắt Thẩm Hi Hòa một là bởi vì hắn có thực học, hai là bởi vì trước đây lúc thành thân, người mà Thẩm Hi Hòa cưới chính là niên thiếu tình thâm, thiếu niên đính ước.
Chỉ bằng điều này, Chu Mục Chi liền tin tưởng vào nhân phẩm của Thẩm Hi Hòa.
Người có trách nhiệm có dũng khí, sẽ không phải là người quá kém.
Sự thật chứng minh ánh mắt hắn cũng không tệ lắm.
Trương Bảo Trung đưa Chu Mục Chi ra ngoài, bên ngoài mưa vẫn đang rơi, Chu Mục Chi bật ô lên.
Trương Bảo Trung không thể tiễn quá xa, “Đại nhân cẩn thận chút, trở về uống ly trà gừng.”
Chu Mục Chi gật đầu, hắn xoay người đi vào màn mưa, thân ảnh rất nhanh đã biến mất không thấy.
Trương Bảo Trung ngẩng đầu nhìn màn mưa, thở dài liền quay về Ngự Thư Phòng.
Đèn trong Ngự Thư Phòng có chút tối, Trương Bảo Trung cắt bấc đèn, Gia Minh Đế lại xem tấu chương khác, dù sao thì làm Hoàng Thượng, thì không có ngày nào là nhẹ nhàng cả.
————
Trời mưa một đêm, sáng sớm hôm sau, thì trời tạnh mưa.
Trời đất giống như được gột rửa qua vậy, trời trong xanh, mây trắng, những ngọn núi xanh sừng sững phía xa vẫn không thay đổi.
Cố Tiêu thức dậy đi quanh viện hai vòng, hoa viên nhỏ Chu thị có trồng rau, nhưng mà mấy cây hoa trước đây vẫn còn, xanh đỏ đan xen, nhìn cũng rất đẹp.
Trên mặt đất hơi ẩm ướt, Cố Tiêu ở trong vườn hái được một quả dưa chuột.
Dài bằng bàn tay, lớp da còn có gai nhọn, cô cầm tới bên cạnh giếng rửa sạch, rồi cắn xuống một cái.
Giòn ngọt.