Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 221

Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:02
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Chiêu Thanh gọi tiểu nhị tới, dùng đũa khuấy đồ ăn ở trong chén một lần, “Các ngươi đây gọi là lẩu mì sao, sợi mì không dai,đã nấu nát hết rồi, ngươi nhìn những sợi mì này đi,đều vón cục lại với nhau hết rồi.

Thịt nữa, còn có khoai tây đều nấu nát hết, củ cải thì không giòn chút nào.

Món gà rán này,chiên thời gian quá lâu, ngươi muốn 50 văn tiền một phần, đúng là có hơi đắt……”

Tiền nào của nấy, thứ này căn bản không đáng giá tiền.

“Món ăn của quán ăn Thẩm gia sao lại như vậy……” Nói được một nửa, Tống Chiêu Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, “Đây là quán ăn Thẩm gia sao?”

Tiểu nhị cười mỉa nói: “Khách quan, chúng tôi là quán ăn Chu gia. Đầu bếp mới tới, làm không tốt, mong ngài lượng thứ……”

Tống Chiêu Thanh để đũa xuống, “Ta nhớ chỗ này vốn dĩ là quán ăn Thẩm gia mà.”

Tiểu nhị mím môi dưới, “Chuyện này thì tiểu nhân cũng không rõ lắm, nếu như khách quan không hài lòng, thì bữa cơm này sẽ không thu tiền nữa……”

Tống Chiêu Thanh xua tay đánh gãy lời hắn, “Ngươi cho rằng ta là tới ăn cơm bá vương sao, các ngươi mở cửa hàng, nhưng mà đã thông báo với hành hội chưa? Loại đồ ăn như thế này mà cũng không biết xấu hổ lấy ra lừa tiền,gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây…… Không, gọi chủ nhân của các ngươi tới đây.”

Sắc mặt tiểu nhị cứng đờ, Tống Chiêu Thanh vẻ mặt dầu muối không ăn, ra ngoài hơn bốn tháng thật vất vả mới trở về một chuyến, lại cho hắn ăn thứ đồ này.

Rốt cuộc vì sao quán ăn Thẩm gia lại biến thành quán ăn Chu gia, vì sao thức ăn ở bên trong,thực đơn và trang hoàng đều không khác biệt lắm so với trước đây, Tống Chiêu Thanh không rõ lắm, nhưng mà hắn biết trong đó tất có ẩn tình.

Cũng có thực khách tới xem náo nhiệt, lắc đầu thở dài, vài câu đã nói rõ tiền căn hậu quả.

“Hạn thuê tới rồi, quán ăn Thẩm gia liền dọn đi rồi.”

“Tiệm ăn mới mở này giá rẻ, cũng có người tới ăn, nhưng mà ta không chịu được, mỗi ngày đều tới đây nhìn xem lúc nào thì đóng cửa.”

Tống Chiêu Thanh gõ tay lên bàn, “Gọi chủ nhân của các ngươi tới đây.”

Tiểu nhị vẻ mặt khó xử, “Khách quan nếu như không thích ăn, vậy thì không thu tiền của ngài là được, cớ gì tới chỗ này gây chuyện chứ, chẳng lẽ là người của quán ăn Thẩm gia sao.”

Ánh mắt của tiểu nhị khi nhìn Tống Chiêu Thanh cũng thay đổi theo, “Hạn thuê cửa hàng tới rồi, không muốn thuê thì không thuê nữa. Làm buôn bán thì phải ngươi tình ta nguyện,sao cứ phải bức bách lẫn nhau chứ, quán ăn Thẩm gia mở được, còn chúng tôi thì không mở được sao?”

Có khách không rõ chân tướng thật sự cho rằng Thẩm gia đáng giận, quán ăn ai mà không mở được chứ.

Tống Chiêu Thanh bị tức tới cười, hắn vỗ vỗ tay, nói: “Được, vậy thì nói cách khác chủ nhân của các ngươi xác thật là chủ nhân của cửa hàng này.”

Sắc mặt của tiểu nhị thay đổi.

Tống Chiêu Thanh thả một nén bạc lên trên bàn, “Bữa cơm này Tống mỗ sẽ nhớ kỹ.”

Tống Chiêu Thanh bước ra khỏi quán ăn, ăn một bụng hỏa khí tới no rồi, trở lại Lại Bộ hắn nói với quan trên: “Hoàng Thượng hạ lệnh ngầm tra hỏi, hai ngày nghỉ ta không nghĩ nữa, trước làm chính sự.”

Tống Chiêu Thanh thông báo với Thẩm Hi Hòa một tiếng, sau đó phái người bí mật theo dõi người của quán ăn Chu gia.

Chưởng quầy, đầu bếp, chạy bàn, mua đồ, tạp vụ.

Sáu ngày sau, rốt cuộc tra ra được một chút manh mối.

Chưởng quầy của quán ăn không phải là Chu gia,mà lại là nhà đôn đốc ngự sử, Trịnh phủ.

Đôn đốc ngự sử, chưởng quản Đô Sát Viện, quan viên chính nhị phẩm trong triều, bổng lộc mỗi tháng là 61 thạch gạo, tương đương với 66 lượng bạc trắng, một năm là 792 lượng.

Mà một gian cửa hàng trong thành Thịnh Kinh phải hơn một vạn lượng bạc.

Bắt trộm thì phải có chứng cứ, Tống Chiêu Thanh không rút dây động rừng, mà tiếp tục điều tra, cũng mượn tay Thẩm Hi Hòa và Chúc Tu Viễn thu thập chứng cứ.

Nhưng mà đôn đốc ngự sử Trịnh Chiêu làm người thanh liêm minh kiệt, ăn, mặc, ở, đi lại đơn giản mộc mạc, Gia Minh Đế mấy lần khen thưởng hắn làm người trong sạch, sao có thể có nhiều bạc như vậy được chứ……

Chúc Tu Viễn nói: “Phu nhân của Trịnh đại nhân họ Chu, Trịnh phu nhân xuất thân từ Chu gia ở Bà Dương, Chu gia lập nghiệp từ buôn bán.”

“Cho nên nói có mấy gian cửa hàng rất bình thường, không thể bởi vì Trịnh phu nhân xen việc làm ăn của nhà ta mà tự phỏng đoán được.” Thẩm Hi Hòa khe khẽ thở dài, cửa hàng ở bên kia đã trang hoàng gần xong, quán ăn sắp khai trương được rồi.

Tống Chiêu Thanh: “Vẫn là không đúng, Trịnh phu nhân gả cho Trịnh Chiêu cách đây hai mươi năm trước, khi đó Trịnh Chiêu không quyền không thế, không có gì cả, Trịnh phu nhân là thứ nữ của Chu gia, cũng không thể mang theo nhiều của hồi môn được.”

Trịnh Chiêu làm người đơn giản, Trịnh phu nhân rất điệu thấp, đích xác không có gì để tra.

Một gian cửa hàng, hơn hai mươi năm cũng có thể tích góp được.

“Nếu như chỉ có mấy gian cửa hàng, thì đều là quá khứ, lại tra tiếp đi, lật xem hồ sơ, cửa hàng tòa nhà trong thành Thịnh Kinh, chủ nhân có bao nhiêu người họ Chu.” Chúc Tu Viễn uống một ngụm trà, người ở địa vị cao, nếu như Trịnh Chiêu trong ngoài như một, thì tự nhiên chịu được kiểm tra, nếu như không……

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Còn có mấy người Trịnh phu nhân ngày thường hay lui tới nữa.”

Hình Bộ Lại Bộ đồng loạt xuất động, làm việc rất nhanh, thật đúng là đã tra được một tia manh mối.

Tòa nhà có chủ trong thành Thịnh Kinh, chủ nhân của cửa hàng có không ít người họ Chu, ngoài những người trùng tên trùng họ ra, thì còn có rất nhiều người không khớp.

Nói ngắn gọn, không tìm được người này.

Điều tra sâu hơn, thì mấy cửa hàng này ít nhiều đều có quan hệ với Trịnh phu nhân.

Son phấn, lăng la tơ lụa, huân hương hương liệu, rất nhiều cửa hàng kiếm ra tiền.

Đếm kỹ lại thì có mười chín gian cửa hàng, 23 tòa thôn trang,tám căn nhà, tương đương với 53 vạn lượng bạc trắng.

Đấy là chưa kể những nơi khác, chỉ mới ở Thịnh Kinh thôi.

Ba người triệt để ngây ngẩn cả người. Ai cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều như vậy, nhiêu đó tiền, hoặc là do Chu gia đưa, hoặc là do Trịnh Chiêu tham mà có.

Nhưng mà tại sao Chu gia lại đưa tiền cho Trịnh phu nhân, một thứ nữ, lại gả cho một người một nghèo hai trắng nữa.

Cầu người làm việc, hoặc là, số tiền này vốn có lai lịch bất chính, cho nên mới không dám lộ ra bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-221.html.]

Số chứng cứ này đưa đến trước mặt Gia Minh Đế, vị hoàng đế hỉ nộ không hiện ra trong mắt có ẩn nhẫn và kinh ngạc.

“Tra tiếp.”

Thẩm Hi Hòa, Tống Chiêu Thanh: “Thần chờ lĩnh mệnh.”

Nếu như không phải có chuyện của quán ăn,thì bọn họ tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được Trịnh Chiêu sẽ tham ô trái pháp luật, càng không nghĩ đến của cải của Trịnh gia lại nhiều như vậy.

Trịnh Chiêu đúng giờ tan làm, quan phục hắn đã mặc rất nhiều năm, chỗ ống tay áo đã bị mài rách.

Là phu nhân hắn đã vá cho hắn, tay nghề may vá của Trịnh phu nhân rất tốt, người cũng ôn nhu hiền lành,vá giống như đồ mới vậy.

Không ít người khuyên Trịnh Chiêu, người ở địa vị cao thì cũng phải đối xử với bản thân mình tốt một chút.

Nghe thấy loại lời này, Trịnh Chiêu liền lắc đầu, “Mỗi khi nghĩ tới bá tánh phải chịu khổ,ta liền nuốt không trôi, thường hận không thể lấy thân thay thế.”

Bao nhiêu người sau khi làm quan thì đều chậm rãi thay đổi, trở nên tham tài hiếu thắng,trở nên hai mặt hơn,trên triều đình cũng chỉ có Chu Mục Chi và Trịnh Chiêu là trước sau như một.

Người Lại Bộ mang theo lệnh điều tra, gõ đại môn của Trịnh gia.

Quản gia vẻ mặt kinh ngạc, dẫn người vào, Trịnh phu nhân từ trong phòng đi ra nghênh đón.

Bà mặc một thân thuần tịnh, tóc cũng là dùng bạc thoa đơn giản mà vấn lên, trên mặt thoa chút son phấn, giọng nói ôn nhu, mang theo khí chất dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam, “Các vị đại nhân tới đây là vì chuyện gì?”

“Phụng lệnh Hoàng Thượng điều tra, mong phu nhân hiểu cho.”

Trịnh phu nhân cúi đầu cười nhạt, “Không biết muốn lục soát cái gì, hay là lão gia nhà ta đã xảy ra chuyện gì rồi.”

“Ta không biết, chỉ là phụng mệnh hành sự.”

Trịnh phu nhân dừng lại một chút, lại không tránh ra, “Nếu như lão gia nhà ta không xảy ra việc gì,vậy thì vì sao phải điều tra.”

“Ta chỉ phụng mệnh hành sự, mong phu nhân đừng gây trở ngại công vụ, lục soát.”

Trịnh gia là một căn nhà cũ, tam tiến tam xuất, cũng không lớn, lục soát cũng rất dễ.

Sắc mặt Trịnh phu nhân trở nên trắng bệch, chỉ là bà vẫn luôn như thế này, dịu dàng nhu nhược, cũng không có người để ý.

Người Lại Bộ lục soát từng gian phòng, nhưng vì kính nể cách làm người của Trịnh Chiêu, nên động tác phá lệ nhẹ nhàng, cũng không làm loạn đồ đạc.

Ngăn tủ, giường, bàn ghế, tráp……

Trong ngăn tủ chứa quần áo,bên trên là mấy lớp vải dệt mềm mại, bên dưới thì rất cứng,vừa sờ lên, là những thỏi vàng cao bằng nửa người.

Giường đệm chỉnh tề, nhưng mà vừa xốc lên, thì phía dưới là ngân phiếu được xếp rất chỉnh tề.

Lại lục soát thêm những nơi khác, ngoài vàng bạc ra, thì còn có không ít ngọc thạch đá quý nữa.

Một căn nhà nhìn rất bình thường, còn không lớn bằng hầu phủ bá phủ,mà lại cất giấu tiền tài nhiều hơn so với hầu phủ bá phủ.

Rất nhanh đã lục soát xong cả căn nhà, trong phòng Trịnh phu nhân còn có một cái tráp màu gỗ nhạt,bên trên có khóa lại, không mở ra được.

Trịnh phu nhân lung lay sắp đổ, sắc môi trắng bệch, từ khi mấy người này tiến vào thì bà đã biết là xong rồi,mấy thứ tiền tài này, nếu như đặt ở bên ngoài, vừa nhìn là có thể thấy ngay.

Trịnh phu nhân đã sắp quên mất vì sao ngân phiếu lại đặt ở dưới đệm rồi, hình như là tiền mà lần đầu tiên Trịnh Chiêu mang về, nhiều như vậy, hai người cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, liền đặt ở phía dưới đệm giường, ngủ mấy đêm..

Sau khi ngủ quen rồi, sau này Trịnh Chiêu lại đem tiền về, vẫn là đặt ở phía dưới đệm giường.

Trịnh phu nhân cả đời này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, trước đây ở Chu gia, bà đã chịu quá nhiều khổ cực, sau khi gả cho Trịnh Chiêu, cũng sống một cuộc sống khó khăn trong mấy năm.

Bổng lộc một năm của Trịnh Chiêu cũng chỉ có nhiêu đó, chi tiêu các thứ,thì trong nhà không còn thừa lại được bao nhiêu tiền.

Sau đó, Trịnh Chiêu mang tiền về nhà, phu thê hai người ăn ý không đề cập tới tiền là từ đâu mà tới, liền đặt ngân phiếu ở phía dưới đệm giường.

Trong nhà có Trịnh phu nhân lo liệu, bên ngoài, phu thê hai người vẫn như cũ đơn giản cần kiệm, quần áo Trịnh Chiêu vá bổ một chút, thức ăn thì hai món chay một món mặn, mặc cho ai nhìn thì đều sẽ nói Trịnh đại nhân là thanh quan.

Cứ như vậy trải qua mười mấy năm.

Trong nhà nhiều thêm cửa hàng, thôn trang và nhà, trong lòng Trịnh phu nhân cũng kiên định hơn, người ngoài nhìn vào Trịnh gia, thì cho rằng là quan tốt trăm năm khó gặp, nhưng mà rốt cuộc là cái dạng gì, thì ai mà biết được.

Hoàng Thượng bắt quan viên tham ô đã bắt nhiều năm nay, Trịnh Chiêu cũng chưa xảy ra chuyện gì, nhưng mà thường tới bờ sông, thì sao giày có thể không ướt được chứ.

Trịnh phu nhân nhất thời đứng không vững, ngã xuống đất,thiếp thân nha hoàn vội vàng tới đỡ bà ta, Trịnh phu nhân lại gạt tay ra, “Tránh ra, lăn……”

Quan viên Lại Bộ mang theo tang vật lục soát được và lệnh điều tra rời đi, tim Trịnh phu nhân đập thình thịch, “Ngươi tới Đô Sát Viện kêu lão gia trở về, mau đi, mau……”

Trịnh gia xảy ra chuyện giống như một mồi lửa, đốm lửa này rất nhanh đã đốt tới trên đầu người khác.

Lại Bộ Hộ Bộ âm thầm điều tra, tra người nào thì chuẩn người đó.

Mồi lửa này dính vào trên người ai, tất sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Mà chiêu kỳ của quán ăn Chu gia, đã sớm rơi trên mặt đất, cửa lớn đóng chặt, phía trên dán giấy niêm phong.

Khách nhân đã tới đều biết, quán ăn Chu gia đã xảy ra chuyện rồi.

Mà quán ăn Thẩm gia, trải qua hơn nửa tháng trang hoàng, cuối cùng cũng khai trương.

Thẩm lão gia tử đốt mấy dây pháo, khách quen đợi hơn nửa tháng chen chúc mà vào, thực đơn vẫn là thực đơn cũ, chỉ là bên trong có thêm món mới.

Thực khách hỏi: “Chân gà sốt là cái gì?”

Thẩm nhị oa nói: “Đây là món mới của quán ăn, mềm nhừ ngon miệng, hơi cay, một phần chân gà sốt phối với một phần cơm, thập phần đưa cơm, khách nhân muốn gọi một phần không?”

“Được, lấy một phần.”

Loading...