Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:44
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hi Hòa đã đi được hơn ba tháng, cách mấy ngày là Cố Tiêu có thể nhận được một bức thư, đều nói thấy chữ như thấy mặt, đọc bức thư, thì giống như có thể nhìn thấy Thẩm Hi Hòa vậy.
Cô thì có thể biết chữ biết đọc,nhưng mà hài tử thì không thể nha, nếu Thẩm Hi Hòa còn không về,thì đứa nhỏ không còn nhận ra cha nó nữa.
Ban ngày thật ra cũng không nhớ nhiều lắm, bởi vì Thẩm Thành cũng không ở nhà, cô và Trịnh thị liền cùng nhau làm quần áo.
Trịnh thị hy vọng sẽ sinh được nam hài, cho nên làm quần áo đều là màu tối, cho dù có sinh nữ hài cũng không sợ, quần áo tối màu không dễ bẩn.
Cố Tiêu làm đều là màu hồng cánh sen, tím đinh hương, vàng nhạt, bên trên thêu hoa hoa cỏ cỏ, chó con mèo con, kiểu dáng cũng không phải là tiểu hài tử trong thành Thịnh Kinh hay mặc.
Mà là quần cộc, áo lửng và tay dài, có cái may cúc ở chính giữa, còn có cái chui đầu,đều rất dễ mặc.
Dù sao thì đều là tiểu hài tử, đồ đã dơ thì phải cởi ra giặt, áo lửng quần cộc rất thiết thực.
Quần áo mùa đông Cố Tiêu cũng làm mấy bộ, cổ áo và cổ tay áo đều may lông thỏ, áo nhỏ màu vàng cam mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.
Trịnh thị may vá không được tốt lắm,quần áo làm ra có hơi thô, cũng may là Trần thị làm cho nàng ta không ít.
Quần áo đã làm xong thì giặt sạch sẽ phơi khô, bên trên đều là mùi vị của nắng.
Ngoài quần áo ra, thì còn phải chuẩn bị chăn nhỏ, đệm giường nhỏ, tã, chén muỗng để cho hài tử dùng nữa.
Thẩm gia không phải là gia đình giàu có, trong nhà cũng không có hạ nhân, con mình thì phải tự mình mang.
Bụng lớn hơn thì Trịnh thị liền không đi quán ăn và tiệm lẩu nữa, Trần thị các nàng lại mua thêm mấy người về làm, mình thì chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thử đồ ăn thử hương vị, giống như mấy việc đơn giản như bưng thức ăn lên hay là rửa chén chạy vặt, liền giao cho mấy người kia làm.
Thực đơn lại có thêm không ít món, mộc nhĩ và đậu hủ huyết.
Huyết đã thử không ít, cuối cùng quyết định chọn huyết vịt, bởi vì huyết vịt là mềm và mịn nhất.
Việc buôn bán của tiệm lẩu bây giờ cũng đã ổn định hơn, một ngày có thể tiếp đãi hai ba mươi bàn khách, hai người tới đây, ăn hết hơn hai lượng bạc, bốn đến năm sáu người tới đây, thì ăn nhiều hơn, tiêu hết khoảng năm lượng bạc.
Bây giờ tiệm lẩu một ngày có thể kiếm được hơn 60 lượng bạc, buôn bán cứ từ từ mà làm, chiêu bài đã đánh ra, mở thêm mấy cửa hàng, việc buôn bán không phải sẽ càng ngày càng tốt sao.
Có lẽ sau này tiệm lẩu còn có thể mở đến phía nam nữa.
Thẩm Thành đi phía nam không chỉ lo việc mua đi bán lại, trong nhà làm buôn bán thức ăn, hắn liền đặc biệt chú ý đến công thức nấu ăn, tiêu tiền mua về, để cho Trần thị bọn họ làm, đồ làm ra mùi vị không kém, kiếm về không ít lợi nhuận cho quán ăn, bây giờ đã kiếm lại được số tiền bỏ ra mua công thức rồi.
Quán ăn kiếm được số lớn, một ngày có thể kiếm được 150 lượng bạc, nói ngắn lại,cuộc sống của Thẩm gia đang phát triển không ngừng,ngày càng rực rỡ.
Cố Tiêu bắt tay mua lại cửa hàng thủ công.
Tốn một vạn năm ngàn lượng bạc, cô giữ lại hai ngàn lượng bạc để phòng trường hợp khẩn cấp,nợ tiền trang 4000 lượng, một năm trả xong, mỗi tháng trả 400 lượng bạc.
Coi như là vay với lãi cao, may là Đa Bảo Các và cửa hàng thủ công mỗi tháng đều có tiền thu, nếu không thì một tháng 400 lượng bạc, thật đúng là không thể trả nổi.
Nhưng mà có thể có được một cửa hàng trong thành Thịnh Kinh, thì cũng coi như ổn định ở chỗ này rồi.
Bây giờ trong tay Chu thị có hơn một vạn 3000 lượng bạc, hai cái thôn trang mua vào đầu xuân đều trồng lương thực và bông.
Bà muốn tìm rồi mua thêm đất nữa.
Ruộng đất là sản nghiệp trong nhà, cơ nghiệp để lại cho hậu thế, mạnh hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng mà trời không chiều lòng người, đầu tháng tư, Thẩm Đại Lang đi bàn chuyện thuê tiếp, chủ nhân của quán ăn lại đột nhiên nói không cho thuê nữa.
Chủ nhân của quán ăn này trước đây còn thường xuyên tới quán ăn ăn cơm, Thẩm gia nhìn vào mối quan hệ này, lúc thu tiền cũng chỉ thu cho có lệ, còn để cho người ta đóng gói mang về nữa, quan hệ xem như không tồi.
Thử thăm dò hỏi thì cũng nói rõ là năm sau còn để cho bọn họ thuê nữa, tiền thuê nhà thì vẫn là con số đó, sẽ không tăng thêm.
Ai mà biết hôm nay đi hỏi,thì lại trở mặt không nhận người, nói thẳng là không cho thuê nữa,kêu bọn họ trước ngày mùng mười phải thu dọn đồ đạc, nhanh chóng dọn đi.
Thẩm Đại Lang vốn là người không giỏi ăn nói, có nói thì cũng không nói lại người ta, tức tới nỗi đỏ mặt tía tai, “Đồ ăn trước đây đều nhổ ra hết cho ta, tính ra cũng phải mười mấy lượng bạc!”
Vẻ mặt Trần thị nôn nóng, dọn thì dễ dọn, nhưng mà đi chỗ nào tìm chỗ có sẵn như vậy đây, tìm chỗ mới thì phải một lần nữa trang hoàng lại, khách quen còn phải nhận diện lại.
“Có phải là muốn tăng tiền thuê nhà hay không, nếu như chê ít, thì có thể tăng lên một chút.”
Thẩm Đại Lang: “Ta nói tiền thuê nhà có thể tăng lên, nhưng mà bọn họ lại để cho chúng ta trước ngày mười phải dọn đi!”
Vương bát đản, trước đây thì nói tốt lắm,bây giờ nói đổi là đổi.
Thuê nhà cũng coi như là mua bán, giấy trắng mực đen viết thuê một năm thì chính là thuê một năm, nếu muốn tiếp tục thuê, thì phải ký thêm công văn.
Chủ nhân không muốn, vậy thì không thể thuê tiếp được nữa.
Chu thị cau mày, “Dọn thì dọn, chúng ta dọn là được, Đại Lang, con đi tìm cửa hàng đi, chúng ta mua, miễn sau này còn xảy ra chuyện như thế này nữa.”
Tiền trong tay vốn định mua thôn trang, bây giờ phải giải quyết việc gấp trước mắt đã.
Thẩm Đại Lang đáp ứng, Chu thị lại nói, “Tìm xong rồi thì để cho tức phụ con đi nhìn một cái, Tiểu Tiểu và Vân Thư, hai người các con cũng đừng có nhúng tay vào, cứ ở nhà đợi đi. Bọn họ kêu chúng ta dọn thì chúng ta dọn là được, nhớ kỹ, cái gì nên dọn thì phải dọn đi hết, một cái cũng không được để lại.”
Cố Tiêu đã gặp qua chuyện tương tự như vậy, là Trương Tự đã nói với cô. Bây giờ Trương Tự và Đại Nha đã thành thân rồi, Trương Tự là cháu rể của cô.
Vốn dĩ Đa Bảo Các cũng là đi thuê cửa hàng, chờ sắp đến hạn thuê rồi mà chủ cửa hàng vẫn luôn không đồng ý,cũng may là đã sớm mua cửa hàng rồi, nên mới không làm chậm trễ việc buôn bán.
Chẳng lẽ chủ nhân của quán ăn này cũng muốn tăng tiền thuê nhà, chê Thẩm gia đưa quá ít sao.
Nhưng mà tiền thuê cửa hàng trong thành Thịnh Kinh chính là nhiêu đó, cũng không thể bởi vì việc buôn bán của bọn họ tốt, mà phải trả thêm tiền thuê được.
Buôn bán tốt là bởi vì đồ ăn của bọn họ rất ngon, chứ không phải là vì phong thuỷ của cửa hàng tốt.
Hay là chủ nhân này cảm thấy đồ ăn trong quán ăn rất dễ nấu, đuổi bọn họ đi rồi thì mình có thể tự bán.
Cố Tiêu nói: “Nương, lòng phòng người không thể không có, Tam Lang không có ở nhà, chúng ta phải cẩn thận một chút, con sợ là bọn họ cũng muốn mở quán ăn.”
Trong quán ăn có mấy món đúng là rất dễ làm, mình ở nhà cũng có thể tự làm.
Gà rán, cà tím nướng, còn có lẩu mì, mùi vị có thể không ngon bằng Thẩm gia, nhưng mà chỉ cần bán rẻ một chút,thì cũng có lợi nhuận.
Việc buôn bán của quán ăn rất tốt, đoán chắc là thấy bọn họ kiếm được nhiều nên đỏ mắt.
Chu thị gật đầu, tâm hơi nhấc lên, “Vậy thì đi tìm cửa hàng, trang hoàng, khai trương, không được hơn nửa tháng, như vậy sẽ trì hoãn rất nhiều công việc buôn bán.”
Đến lúc đó quán ăn không buôn bán, thực khách toàn bộ đều chạy tới nhà kia, vậy thì sao mà được chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-219.html.]
Cảm tình chính là đánh vào chỗ này.
Chu thị có chút đau đầu, bọn họ là gia đình bình dân, làm gì gặp qua loại chuyện như vậy,cho dù biết bọn họ muốn làm gì,thì cũng không có biện pháp nào.
Thẩm Đại Lang đứng lên, “Nương, con đi tìm cửa hàng trước.”
Chỉ cần tìm được cửa hàng, đơn giản trang trí qua, mấy ngày là có thể thu dọn xong rồi.
Trần thị và Lý thị cũng là vẻ mặt u sầu.
“Được rồi, đừng mặt ủ mày ê nữa, không phải còn có mấy ngày nữa sao, việc buôn bán vẫn phải làm.” Chu thị để mấy người tức phụ ra ngoài, mình thì ở trong phòng lấy ngân phiếu ra đếm một lần.
Một vạn 4600 lượng,trong tay bà còn có hơn 400 lượng tiền mà tiệm lẩu chia cho nữa, nếu như không đủ mua cửa hàng,thì bà sẽ bù số tiền này vào, nếu còn không đủ nữa thì sẽ đi vay của tiền trang.
Vay tiền mua cửa hàng.
Thẩm Đại Lang tìm mấy ngày, cũng không biết là có người ở trong đó làm khó dễ hay không, mà vẫn không suôn sẻ, đến ngày tám mà vẫn chưa tìm được.
Đêm đó, chủ nhân của quán ăn tới đây, thúc giục Thẩm gia nhanh chóng dọn đồ đi.
Tạp vụ có hai nam nhân, lớn lên cao sức lực lớn, mắt trừng to, “Ngươi thúc giục cái gì, không phải còn chưa tới ngày mười sao.”
Chủ nhân tìm cái ghế ngồi xuống, “Trước ngày mười các ngươi phải dọn đi, nếu không đừng trách ta không lưu tình, được rồi, ta muốn một chén bún ốc, lại thêm một phần gà rán nữa.”
Người tới là khách,cho dù trong lòng không muốn, thì cũng phải bưng thức ăn lên.
Chủ nhân ăn xong, lau miệng chuẩn bị chạy lấy người, hai nam nhân làm tạp vụ ngăn hắn lại, “Vẫn chưa tính tiền nữa đấy, tổng cộng hai đồng bạc.”
Chủ nhân trợn to hai mắt, “Hai đồng bạc? Sao không đi ăn cướp đi!”
Hắn biết giá cả đồ ăn trong quán ăn, nhưng mà hắn tới đây ăn cơm, một bữa mới có mấy chục văn tiền.
“Giấy trắng mực đen viết rõ ra đấy, bún ốc một trăm văn, gà rán một trăm văn, ai tới thì cũng đều là cái giá này, tổng cộng hai trăm văn. Như thế nào, muốn ăn cơm bá vương sao!”
Chủ nhân của quán ăn lúc này mới móc tiền ra, bước ra khỏi quán ăn Thẩm gia, hắn liền nhổ nước bọt vào trước cửa , “Nghèo kiết hủ lậu, cho các ngươi hai đời các ngươi cũng không mua nổi cửa hàng, phi!”
Ngày chín, Thẩm Đại Lang cuối cùng cũng tìm được cửa hàng, có hai tầng, có sân, vị trí rất tốt,giá là một vạn ba ngàn lượng bạc, giá cả cũng xem như thích hợp.
Chỉ là cửa hàng này trước đây là trà lâu, bán trà, không mở quán ăn được.
Nếu muốn buôn bán thức ăn thì phải trang hoàng lại.
Cũng không còn biện pháp nào khác nữa, sau khi ký xong khế ước, Thẩm gia liền dọn đồ từ quán ăn tới đây, còn giải thích với khách nhân một lần, khế ước thuê đã tới hạn, cửa hàng mới cách hai con phố, không xa, nửa tháng sau sẽ khai trương, đến lúc đó mọi người lại tới ủng hộ.
Thực khách vừa nghe, cơm ăn vào cũng không còn thơm nữa, “Nửa tháng lận sao, các ngươi đang buôn bán rất tốt mà, một hai phải đổi chỗ làm gì.”
Lý thị cúi đầu, ý cười ôn nhu, “Còn có thể là vì sao, chủ nhà không cho thuê nữa, may mắn là tìm được cửa hàng mới, nếu không thì việc buôn bán không thể làm tiếp được nữa. Chờ khai trương thì mọi người lại tới, sẽ giảm giá cho mọi người.”
Bây giờ chỉ có thể dựa vào biện pháp này để giữ chân khách thôi.
Nếu như chủ nhân của cửa hàng này không buôn bán thức ăn thì dễ nói, nếu như phải……
Ngày mười, đồ đạc trong quán ăn Thẩm gia đã được dọn đi hết.
Tranh chữ treo trên tường, bàn ghế, nồi chén gáo bồn trong phòng bếp, chỉ cần là đồ của Thẩm gia thì tất cả đều mang đi.
Cuối cùng gỡ xuống chiêu kỳ của quán ăn.
Bây giờ trong tiệm chỉ còn lại một cái quầy trống rỗng, bên trên là một cái bàn tính màu gỗ sẫm, cái này vỗn dĩ là của cửa hàng.
Cũng không mang đi.
Thẩm gia làm ăn sạch sẽ, sau khi thu dọn xong thì trên mặt đất không có một tạp vật nào, đưa mắt nhìn xung quanh, trống không.
Chủ nhân của cửa hàng bước vào thì kinh ngạc, hắn vào phòng bếp xem thử, ngoài cái nồi to nguyên bản đã có ra, thì không có gì khác nữa.
Thẩm gia tới sạch sẽ, đi cũng sạch sẽ, mặc cho ai cũng không thể bắt bẻ được.
Thẩm Đại Lang nói: “Nghiệm thu đi, xem có thứ gì hỏng hay không, bọn ta chiếu theo mà bồi thường.”
Sắc mặt chủ nhân của cửa hàng giống như ăn phải phân vậy, “Không có……”
Thẩm Đại Lang cười nói: “Vậy ta đây liền đi về trước đây.”
Trước khi đi cũng không hỏi cửa hàng muốn cho ai thuê, càng không hỏi cửa hàng sau này sẽ buôn bán gì.
Nhưng mà vẻ mặt của chủ nhân hắn lại rất đặc sắc, “Nghe nói các ngươi tìm được cửa hàng mới rồi……”
Thẩm Đại Lang liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi hỏi cái này làm gì, có quan hệ gì với ngươi sao.”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Quán ăn mới phải trang hoàng, một chốc một lát không thể mở ngay được, Thẩm gia vẫn luôn chú ý tới cửa hàng cũ, ngày thứ ba, quán ăn Chu gia khai trương.
Tên cũng tương tự, chiêu kỳ cũng không khác với quán ăn Thẩm gia cho lắm, thực đơn có mấy loại, tiểu long bao, lẩu mì, gà rán, cà tím nướng, hàu nướng.
Giá không đắt,giá chỉ bằng sáu phần giá của quán ăn Thẩm gia.
Người không biết quán ăn Thẩm gia không tiếp tục kinh doanh nữa, liền trực tiếp đi vào.
Không khác với suy đoán của Cố Tiêu cho lắm, làm buôn bán, tên đặt ra, đều giống với Thẩm gia.
Quán ăn phải mấy ngày nữa mới khai trương, ngắn ngủi mấy ngày, cũng đã đủ cho nhà đó phát triển công việc buôn bán rồi.
Cho dù không làm được như bọn họ,nhưng mà kiếm chút bạc vẫn là có thể.
Loại người này không thể nào so đo được, nếu như tìm tới cửa, nói không chừng sẽ da mặt dày mà nói, nhà các ngươi được bán mì bán bánh bao, thì không cho phép nhà ta bán sao, thiên hạ làm gì có đạo lý này chứ.
Cố Tiêu tức đến nỗi bụng phát đau, đúng là không có cách nào truy cứu, trang sức của Đa Bảo Các cũng có rất nhiều chế phẩm như vậy.
Nhưng mà bán thức ăn,thì làm gì có nhiều sức lực để ra nhiều món mới như vậy chứ.
Cố Tiêu uống một chén nước, việc này thật là lui một bước càng nghĩ càng giận, đang nghĩ ngợi,thì nghe thấy tam nha ở ngoài cửa la lớn: “Tiểu thẩm! Tiểu thúc đã về rồi!”