Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:42
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có thể từ nhỏ đã có bạn chơi cùng, là bạn thân, có một số việc không tiện nói cùng cha nương, thì có thể nói cùng bằng hữu.

Cả một đời người, thân nhân bằng hữu, đều rất quan trọng.

Cố Tiêu nói: “Sinh con nuôi con, không phải là đặt đứa nhỏ vào trong khuôn sáo.”

Đặc biệt là ở thời đại này.

Con của cô, không cầu trở nên nổi bật, chỉ hy vọng có thể vui vẻ bình an mà lớn lên.

Hai người lại trò chuyện thêm một lát, Lưu Niệm Từ dự sinh vào tháng tư, bây giờ bụng đã rất lớn, Cố Tiêu dặn dò vài câu, sau đó tiễn nàng ấy ra cửa.

Trời không còn lạnh như trước, xe ngựa đi ra khỏi ngõ nhỏ, Cố Tiêu về phòng may xong mấy bộ quần áo nhỏ, sau đó gấp lại bỏ vào trong rương.

Năm ngoái Hoàng Thượng ban thưởng vải dệt, cô đã làm mấy bộ quần áo mùa xuân.

Cho Chu thị,Thẩm lão gia tử, còn có cô và Thẩm Hi Hòa nữa.

Chờ tháng lớn hơn một chút,thì quần áo trước đây không còn mặc được nữa.

Đặc biệt là phần eo, phải may rộng hơn một chút.

Ngày thường không có việc gì, Cố Tiêu liền ở nhà vá áo và làm mấy món đồ chơi nhỏ, Đa Bảo Các đã có một thời gian không cho ra sản phẩm mới rồi, bây giờ Cố Tiêu làm là cho đứa nhỏ chơi.

Xếp gỗ và ghép hình.

Linh Đang đã học chạm khắc gỗ được một thời gian,lúc Cố Tiêu làm thì nó cũng có thể làm theo, làm mấy thứ này dễ như trở bàn tay.

Xếp gỗ có hình vuông,dài, tròn, còn có cái thì làm thành hình dạng cây nhỏ và bông hoa nhỏ.

Thuốc nhuộm thì dùng loại thuốc màu dùng để nhuộm vải, dùng đồ thiên nhiên có thể yên tâm hơn chút.

Ghép hình nói ra thì dễ làm hơn so với xếp gỗ, trước tiên tìm một tấm ván gỗ phẳng,rồi vẽ phác hoạ lên trên, sau đó dùng bút than chia tấm ván gỗ thành những miếng gỗ nhỏ có hình dạng khác nhau.

Để vừa vặn, các miếng gỗ nhỏ phải được lắp khít với nhau, cách làm cũng rất đơn giản, chỉ cần khắc hình tròn nổi là được.

Xếp gỗ có phong cảnh, động vật, còn có thơ từ nữa.

Theo quan điểm của Cố Tiêu, đứa nhỏ bao lớn cũng có thể chơi ghép hình. Hài tử lớn một chút thì có thể chơi mấy thứ thơ từ.

So với mấy món đồ mà trước đây Đa Bảo Các bán, thì xếp gỗ và ghép hình có thể nói là đồ rất bình thường.

Cho dù là Cố Tiêu làm, thì giá cũng không quá đắt, bày hai ngày vẫn không có người hỏi thăm.

Trương Tự sầu thúi ruột.

Vốn dĩ hắn đã cung phụng Cố Tiêu như cô nãi nãi rồi, bây giờ lại nhiều thêm một tầng quan hệ với Thẩm Tĩnh nữa, vậy thì sau này cô chính là tiểu thẩm của hắn, đồ mà Cố Tiêu làm sao có thể không bán ra được chứ.

Trương Tự nghĩ ra một cách.

Phu nhân tới Đa Bảo Các cũng có mang theo hài tử tới, ba bốn tuổi có, bảy tám tuổi cũng có, chờ tới lúc các nàng ngồi ở nhã gian trên lầu hai uống trà, Trương Tự liền mang ghép hình và xếp gỗ lên, “Đây là đồ mà tiểu đông gia của chúng tôi làm cho tiểu hài tử chơi.”

Trên ghế có một tiểu cô nương khoảng ba tuổi đang ngoan ngoãn ngồi đó, còn có một tiểu công tử cùng tuổi nữa.

Nam hài hoạt bát và hiếu động hơn so với nữ hài,một lát nhìn chỗ này một lát lại động chỗ kia, còn kéo b.í.m tóc của tiểu cô nương nữa.

Mẫu thân của tiểu công tử vội vàng nhận lấy xếp gỗ,“A Từ, con dẫn muội muội cùng chơi đi.”

Tiểu công tử hít hít cái mũi, “Được rồi.”

Lúc này mới an tĩnh lại, tiểu công tử không làm cho người khác ghét, tiểu cô nương cũng không ủy khuất nữa.

Đối với mấy đứa trẻ ba tuổi mà nói, bày xếp gỗ, ghép hình, có thể chơi được một thời gian rất lâu.

Trương Tự cười nói: “Mấy miếng gỗ là xếp gỗ, mặc dù các góc đã được mài nhẵn,nhưng mà cũng phải trông chừng hài tử, ngàn vạn lần phải cẩn thận mắt. Cái mà để ghép là ghép hình, ghép xong sẽ là một bức họa, thuốc nhuộm ở phía trên đều là loại dùng để nhuộm quần áo, phu nhân có thể yên tâm.”

Tuổi thơ và sự trẻ con là thứ mà người lớn không thể sánh được.

Mấy cái xếp gỗ chồng với nhau chính là cây cột nhà, ghép lại với nhau chính là hồ nước non bộ.

“Muội nhìn cái này đi, là một lão hổ đấy.” Tiểu công tử gọi là A Từ kia gọi tiểu cô nương nhìn đồ mà nó đã ghép.

“Muội mới không thích lão hổ đâu, muội chỉ thích thỏ con thôi.”

“…… Vậy thì ca sẽ ghép thỏ con cho muội.”

Hai chúng nó chơi cả một buổi trưa, căn bản không muốn về nhà.

Trước khi đi, phu nhân chỉ có thể mua lại xếp gỗ và ghép hình.

Một bộ là một trăm lượng bạc, bên trong có một trăm miếng xếp gỗ, ba bộ ghép hình.

Trương Tự cười tiễn người ra ngoài, sau đó để cho học đồ của Đa Bảo Các làm xếp gỗ và ghép hình.

Ghép hình xếp gỗ, dễ học dễ làm,cái mà học đồ làm thì sẽ bán hai mươi lượng bạc một bộ, nếu muốn mua loại đắt hơn, vậy thì phải bắt tay từ nguyên vật liệu, chọn gỗ tử đàn, gỗ đàn hương, hoặc là dùng ngọc thạch.

Trương Tự không muốn bán nhiều, dù sao thì nam hài đều thích giơ đao múa kiếm, nữ hài tử thì thích chơi sắm vai, xếp gỗ ghép hình rất ít người chơi qua.

Hắn để cho học đồ làm mười bộ, nghĩ thầm nhất định sẽ không bán hết đâu, ai ngờ hắn đã xem nhẹ năng lực khoe khoang của mấy đứa nhỏ rồi.

A Từ ỷ vào mình có xếp gỗ ghép hình, mỗi ngày đều bắt mẫu thân dẫn hắn đi tìm tiểu cô nương chơi, mấy đứa nhỏ thấy nhiều rồi, ai cũng biết trên tay hắn có đồ chơi thú vị.

Một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ đều tới Đa Bảo Các mua.

Mười bộ rất nhanh đã bán hết.

Dựa vào một bộ xếp gỗ ghép hình hai mươi lượng bạc, Đa Bảo Các trong tháng 1 đã kiếm được hơn 500 lượng bạc.

Trong Thịnh Kinh có cái gì nhiều nhất,đó chính là hài tử nhiều, con vợ cả con vợ lẽ, nhà ai mà không có mười mấy đứa chứ, Trương Tự nhìn sổ sách, nói với Cố Tiêu: “Tiền của mấy đứa nhỏ thật là dễ kiếm mà.”

Cố Tiêu: “Tiền của nữ nhân và mấy đứa nhỏ là dễ kiếm nhất, ngươi nhìn trang sức làm bằng vỏ trai và trang sức bằng sứ đi, chỉ cần ra kiểu dáng mới, thì sẽ có người tới mua liền.”

Cho dù quý trước vừa mới mua, cho dù chỉ có một cái đầu và hai bàn tay, không thể đeo được nhiều như vậy, nhưng mà cũng muốn mua về để đó.

So sánh với nhau, ngoài những người ăn chơi trác táng,thì một cây quạt xếp nam nhân có thể dùng được mấy năm.

Cố Tiêu nói: “Ghép hình làm nhiều thêm mấy mẫu, còn nữa, nhất định phải dặn dò,lúc hài tử đang chơi thì phải trông chừng, ngàn vạn lần phải chú ý mắt, cái này không phải là việc nhỏ.”

Từ sau khi chơi mạt chược và đánh bài nổi lên, người tới cửa hàng thủ công càng ngày càng nhiều.

Cố Tiêu kiểm tra xong sổ sách của tháng một, nói: “Đa Bảo Các đã mở được ba năm rồi, ngươi và bá phụ của ngươi thương lượng một chút, xem có muốn mở chi nhánh ở phía nam hay không.”

Mấy chuyện kinh doanh này đều do Trương chưởng quầy làm.

Trương Tự gật đầu đáp ứng, Cố Tiêu xoa xoa eo, “Không có chuyện khác thì ta về trước đi.”

Trương Tự tiễn Cố Tiêu đi về, cuối tháng một, trời vừa sang xuân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-218.html.]

Lúc mặt trời lên thì cũng là gió ấm thổi tới.

Lại thêm mấy ngày nữa, thì nên nghênh xuân rồi.

Thẩm Hi Hòa vẫn như cũ đi sớm về trễ, còn về trễ hơn so với bình thường nữa.

Cố Tiêu cũng không phải là lo lắng hắn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, chỉ là đau lòng hắn, cứ như vậy, thì thân thể sao mà chịu được chứ.

“Huynh mang theo mấy thứ đồ ăn này đi, ban ngày đói bụng thì ăn.”

Giữa mày Thẩm Hi Hòa ẩn ẩn lộ ra mấy phần mệt mỏi, “Tiểu Tiểu, ta muốn xa nhà một chuyến.”

Cố Tiêu mới rót được nửa ly nước, cô dừng lại động tác, “Đi chỗ nào, muốn đi bao lâu.”

Thẩm Hi Hòa đơn giản giải thích qua một lần, “Năm ngoái Hộ Bộ vẫn luôn tra thuế, có chút vấn đề.”

Vì thương gia đều phải nộp thuế, Thẩm gia làm buôn bán quán ăn cũng phải nộp, giống như muối thương, tơ lụa, gốm sứ, đường, sẽ nộp nhiều thuế hơn.

“Hoàng Thượng hạ lệnh tra rõ.” Thẩm Hi Hòa nói: “Ngoài thuế ra, thì còn có bạc cứu tế của mấy năm trước nữa.”

Người ngồi ở vị trí cao kia có bệnh đa nghi rất nặng, năm kia là do Chu Mục Chi mang theo người đi cứu tế, giải quyết lũ lụt,vậy thì mấy năm trước thì sao.

Đồng dạng là bạc cứu tế, vì sao lũ lụt hàng năm đều có.

Cố Tiêu gật đầu, “Muội thu dọn hành lý cho huynh, phải đi bao lâu, bây giờ trời vẫn còn lạnh, nếu như đi lâu, thì phải đem theo mấy bộ quần áo mỏng.”

Thẩm Hi Hòa giữ c.h.ặ.t t.a.y Cố Tiêu, ánh mắt hắn dừng ở trên bụng nhỏ của Cố Tiêu, bây giờ đã lộ rõ rồi,cũng đã được hơn năm tháng rồi.

Hắn cũng không biết có thể về kịp trước khi hài tử ra đời hay không.

Thẩm Hi Hòa: “Mang theo mấy bộ đi……”

Cố Tiêu: “Vậy thì mang theo mấy bộ quần áo mùa xuân, muội mới làm cho huynh mấy bộ quần áo mới, cứ đem đồ mới đi đi, quần áo mùa hè cũng mang hai bộ đi, không biết thức ăn như thế nào, cho huynh mấy vại tương mang theo.”

Thẩm Hi Hòa trong lòng rầu rĩ, “Tiểu Tiểu, ta……”

Hắn muốn nói không thể ở bên cạnh cô, không thể ở nhà chăm sóc cô, thậm chí không thể thấy hài tử ra đời, nhưng mà nói những lời này thì có ích lợi gì chứ.

Hoàng mệnh khó cãi.

“Ta sẽ về sớm một chút, sẽ thường xuyên viết thư cho muội, nếu như có cơ hội thì sẽ gấp gáp trở về, ta sợ rời đi thời gian quá lâu, hài tử sẽ không nhận người cha là ta đây nữa.”

Cố Tiêu chậm rãi siết chặt tay, “Mới không phải đâu, nó là một bảo bảo rất ngoan, huynh đi,nó sẽ chỉ lo lắng cho an nguy của huynh. Huynh yên tâm đi, muội sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình,cho hài tử và mọi người trong nhà.”

Thẩm Hi Hòa vòng lấy eo Cố Tiêu, “Vất vả cho muội rồi.”

Thẩm Hi Hòa cuối một tháng khởi hành đi Vân Châu,đi cùng có quan viên trong Hộ Bộ, cùng với quan viên Lại Bộ, Tống Chiêu Thanh cũng có ở trong đó.

Quê quán của hắn ở ngay Vân Châu.

“Thẩm huynh, tới Vân Châu rồi ta sẽ dẫn huynh đi ăn món gà chiên giòn, bánh xuân, hoành thánh……” Tống Chiêu Thanh rất bằng lòng đi Vân Châu.

Thẩm Hi Hòa không có khẩu vị, cũng không muốn ăn, “Ta không đói bụng.”

Bên ngoài có ăn ngon thế nào,thì cũng không ăn ngon bằng đồ ăn nóng hổi trong nhà được.

Tống Chiêu Thanh nói: “Bây giờ không đói thì lát nữa sẽ đói thôi, đúng rồi, Vân Châu có rất nhiều món ăn ngon, huynh có thể mang về cho đệ muội.”

Thẩm Hi Hòa giương mắt lên nhìn hắn, trầm tư một lát mới nói: “Được rồi, có cái gì ăn ngon thì ta sẽ mang về nhiều một chút, chỉ là không biết khi nào mới có thể trở về đây.”

Hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa, Tống Chiêu Thanh xốc màn xe lên nhìn ra hai bên đường. Không sai mà, vừa mới qua khỏi Thập Lí Đình, vẫn chưa ra khỏi Thịnh Kinh nữa, mà Thẩm Hi Hòa đã muốn quay về rồi.

Đi công tác, chi phí ăn uống đều phải báo lên hết, để cho bọn họ tham là không có khả năng, chắc là có thể ăn ngon ngủ tốt đi.

Sao Thẩm Hi Hòa đã muốn về rồi chứ.

“Thẩm huynh, không phải là ta nói huynh, vừa mới đi, mà huynh đã muốn về rồi…… huynh nhìn ta đi, chỉ ước được đi ra ngoài.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Đó là bởi vì huynh chưa thành thân.”

Tống Chiêu Thanh: “……”

Trong nhà đang lo lắng việc hôn nhân của hắn,nhìn thấy Thẩm Hi Hòa thành thân, trong nhà vô cùng náo nhiệt, khá tốt.

Nhưng mà người với người không giống nhau, có khi cảm thấy một mình cũng rất tốt.

Thẩm Hi Hòa: “Phu nhân ta cho ta mang theo rất nhiều đồ……”

Không biết sẽ đi bao lâu, mấy vại tương đó Thẩm Hi Hòa đều không nỡ ăn.

Tống Chiêu Thanh: “…… Được rồi được rồi, cố gắng làm, tranh thủ về sớm một chút. Lập được công, Hoàng Thượng còn không thăng quan cho huynh sao.”

Người đã thành thân chính là không giống, chậc.

Thẩm Hi Hòa ổn định lại tâm trạng, hắn muốn thỉnh cáo mệnh cho Cố Tiêu.

Chờ đoàn người Thẩm Hi Hòa đến Giang Nam, đã là giữa tháng hai.

Cỏ mọc chim bay, cành liễu đ.â.m chồi nảy lộc, tường trắng ngói xanh, gió nhẹ mưa phùn thấm vào con đường lát đá.

Ngõ nhỏ nối tiếp nhau, trên đường có một con sông, thuyền đậu ở bến đỗ ven đường, người chèo thuyền chống thuyền, chờ khách bước lên.

Là một khung cảnh hoàn toàn khác với thành Thịnh Kinh.

Thẩm Hi Hòa nghĩ thầm,sau này nhất định phải mang Cố Tiêu tới đây mới được.

Hắn chỉ nhìn vài lần, liền đi theo thượng thư Hộ Bộ vào trạm dịch, tới nơi làm việc, làm gì còn có tâm tư để thưởng cảnh ngắm hoa nữa chứ.

Tháng hai ở Vân Châu không khác với tháng tư ở Thịnh Kinh cho lắm, tháng tư ở Thịnh Kinh đầu đường bay tơ liễu, cây hải đường ở bên đường nở đầy hoa, sáng sớm hay buổi tối gì thì trời vẫn rất lạnh, giữa trưa là ấm nhất.

Cố Tiêu ở trong sân phơi nắng nửa canh giờ.

Buổi tối mấy ngày hôm trước cô đang ngủ thì bị chuột rút, nghĩ lại chắc là bị thiếu Canxi, liền mua sữa bò về, giữa trưa uống một chén, uống xong thì đi phơi nắng.

Không riêng gì cô uống, mà Trịnh thị cũng uống, hai người cùng nằm, chẳng qua là phơi mấy ngày,thì hai người đều đen hơn một chút.

Trịnh thị trước đây từng làm việc ở bờ biển, vá lưới đánh cá và làm lưới đánh cá, phơi đen rồi thì mùa đông còn có thể dưỡng lại được.

Cố Tiêu không sợ phơi đen, cả ngày ở trong phòng, trắng cũng không đẹp.

Đen một chút không là gì so với buổi tối bị chuột rút, Thẩm Hi Hòa không ở nhà, hơn nửa ngày cô không động đậy được.

Lúc bị chuột rút, chỉ có một người rất sợ hãi.

Bây giờ đã là tháng tư rồi.

Cô nhớ Thẩm Hi Hòa rồi.

Loading...