Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:40
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quan viên chính ngũ phẩm trở lên, có thành tích nổi bật, Hoàng Thượng sẽ phong cáo mệnh cho tổ mẫu, thân mẫu và thê tử.

Phẩm cấp cùng phu quân,còn chia ra làm phu nhân, thục nhân, cung nhân, nghi nhân và an nhân nữa.

Thẩm Hi Hòa bây giờ là chính tam phẩm Hộ Bộ thị lang, nếu như lập công lớn, thì Cố Tiêu sẽ được phong cáo mệnh cung nhân.

Cáo mệnh phu nhân, không chỉ có bổng lộc,mà cung yến hàng năm cũng có thể tham gia,ngoài mấy thứ này ra thì trong nhà cũng có tước vị, mấy vị phu nhân khác tranh là tranh cái này.

Hiện giờ phu nhân của thái phó Chu Mục Chi là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

Vốn được phong cáo mệnh sau lũ lụt ở Tấn Dương, sau đó Chu Mục Chi thăng quan, phẩm cấp của Chu phu nhân cũng thăng lên theo.

Đi Tấn Dương mấy tháng, chịu khổ chịu nhọc, Thẩm Hi Hòa cũng có ban thưởng, hôn sự của hai người là do Hoàng Thượng ban cho.

Cố Tiêu nói: “Muội lại không để bụng mấy thứ này, có làm cáo mệnh phu nhân hay không thì không quan trọng chút nào cả.”

“Huynh ở trên triều đình,muội lại không giúp được gì, huynh cứ đi từng bước một là được, ngày tháng sau này còn dài mà.” Cố Tiêu cười với Thẩm Hi Hòa, “Ngày mai đi cung yến, nhớ để bụng ăn sủi cảo,muội sẽ chuẩn bị canh giải rượu cho huynh.”

Thẩm Hi Hòa mới vào quan trường, chuyện trên triều đình thường xuyên làm hắn sứt đầu mẻ trán, nhưng mà nghĩ đến Cố Tiêu, thì không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, Cố Tiêu có thể giúp hắn rất nhiều.

Ngược lại là hắn không giúp được Cố Tiêu mấy chuyện trong nhà, không giúp được chuyện tạo mối quan hệ cho cô, càng không thể thay cô thừa nhận những vất vả khi mang thai và sinh nở.

“Ta sẽ uống ít một chút, đến lúc đó muội sẽ không ngửi thấy mùi rượu đâu.”

Thẩm Hi Hòa đứng dậy đem nước đi đổ, sau đó quay lại nói với Cố Tiêu: “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Đêm 30 phải ăn cơm tất niên, cũng giống như năm ngoái vậy, sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị.

Giò, cá, xương sườn, giò heo, sáng sớm đã hầm lên, sau đó thì cái nào nên rửa thì rửa,cái nào nên thái thì thái.

Nếu nói có gì không giống với năm ngoái, thì đó chính là trong nhà có thêm người.

Một người tức phụ mới và hai đứa nhỏ vẫn chưa ra đời.

Còn một việc nữa, Đại nha đã đính hôn rồi, tháng ba năm sau sẽ xuất giá. Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn cũng thừa dịp nghỉ đông về quê, nếu như có thời gian, thì Thẩm Hi Hòa cũng muốn về Quảng Ninh tế tổ.

Thẩm lão gia tử vui tươi hớn hở, buổi sáng ông tới thôn trang một chuyến, phát mấy bao lì xì cho chủ sự ở trong đó, còn có mấy bà tử làm việc ở quán ăn nữa, từ đầu năm tới cuối năm, đều dính chút không khí vui mừng.

Dưới quê thì không về ăn tết nữa, chờ thanh minh thì quay về tảo mộ, cũng nói cho tổ tiên biết, Thẩm gia cuối cùng cũng đã có tiền đồ rồi.

Năm ngoái ông mua mấy dây pháo, còn có pháo hoa nữa, mấy thứ này rất đắt, chỉ mua mấy cái, để người trong nhà đốt chơi.

Mùa đông ngày ngắn, Thẩm Hi Hòa ngồi xe ngựa đi tham gia cung yến, Thẩm gia cuối cùng cũng ăn cơm tất niên.

Chu thị chuẩn bị mấy bao lì xì, “Đại nha sang năm mới xuất giá, chưa thành thân thì vẫn là hài tử, cầm lấy đi.”

Đại nha nhận lấy bao lì xì, nhị oa cười ngây ngô, nó làm việc không lấy tiền, Trần thị ngày thường cũng không cho nó tiền tiêu, cũng chỉ có tiền mừng tuổi là nó mới có thể tự mình cầm.

Tam nha biết tiền là thứ tốt, nên gắt gao nắm chặt ở trong lòng bàn tay, Lý thị trêu nó, “Nương cầm giúp con,kẻo con chạy tới chạy lui rồi làm mất.”

“Mới không đâu, con có túi tiền mà tiểu thẩm may cho, không mất được.”

“Tiểu Tiểu và Vân Thư, hai con cầm giúp cho đứa nhỏ đi.” Năm nay Chu thị có bạc mà tiệm lẩu chia cho, nên ra tay hào phóng, lì xì cũng lớn hơn so với bình thường, bên trong là bạc hàng thật giá thật.

Cố Tiêu nói: “Nương, vẫn chưa chào đời đâu, mà người đã cho tiền mừng tuổi rồi sao.”

“Chưa ra đời thì vẫn là hài tử.”

Trịnh thị vui vẻ mà cất bao lì xì đi, Trần thị ho khan một tiếng, “Ta làm đại bá nương thì cũng nên có chút tâm ý, Đại nha tam nha, hai con cầm đi.”

“Cảm ơn đại bá nương.”

Lý thị cũng chuẩn bị rồi, kiếm được tiền thì ai cũng cao hứng, năm nay cũng để cho bọn nhỏ được cao hứng chút, trước đây không có tiền, nên ai cũng không cho ai.

Bây giờ chính là có việc vui,thì để cho bọn nhỏ vui lây.

Cố Tiêu tặng túi tiền màu đỏ, bên trong là bạc cầm tinh, cô nghĩ sau này đứa nhỏ chào đời rồi, thì tiền mừng tuổi nhận được từ nhỏ đến lớn sẽ tích góp dần lên.

Cô không động vào, cũng không cho Thẩm Hi Hòa động vào.

Bên ngoài truyền đến tiếng pháo nổ như xa như gần, chân trời hiện lên đèn đuốc rực rỡ, chiếu sáng thành Thịnh Kinh giống như ban ngày vậy.

Trong hoàng cung, tường đỏ ngói xanh, tường cao thâm trầm, pháo hoa rực sáng cả bầu trời, đẹp hơn mấy thứ ở dân gian rất nhiều.

Cung yến ở Trích Tinh Lâu, Gia Minh Đế và Hoàng Hậu ngồi ở vị trí cao nhất, phi tần ngồi ở phía bên trái, vương công đại thần và phu nhân ngồi ở bên phải.

Gia Minh Đế: “Đã là cung yến thì cũng là gia yến, mọi người tự nhiên một chút, không cần câu nệ.”

Ngay sau đó, người đang ngồi cùng nâng chén lên, trên mặt Gia Minh Đế nở nụ cười nhạt, làm hoàng đế,cũng chỉ có mấy ngày phong bút là được nhẹ nhàng chút, năm ngoái bá tánh an cư lạc nghiệp, hắn làm hoàng đế, cũng có cảm giác vui mừng.

Nhưng mà bá tánh sống tốt không phải là công lao của một mình hắn, đại thần trong triều tận tâm phụ tá, là phúc của bá tánh, cũng là phúc của hắn.

Gia Minh Đế giơ ly rượu lên, “Chu thái phó, trẫm và Hoàng Hậu kính khanh một ly.”

Hoàng Hậu là một mỹ nhân yên tĩnh ôn hòa, bà giơ ly lên, “Chu đại nhân vì nước vì dân, không ngại vất vả, bổn cung thay bá tánh cảm ơn khanh.”

Chu Mục Chi đứng lên, “Hoàng Thượng Hoàng Hậu quá khen, đây là việc lão thần nên làm.”

Nói xong, uống một hơi cạn sạch rượu ngon ở trong ly.

Hoàng Thượng cũng chỉ kính rượu có một người, sau đó lại có phi tần kính rượu với Gia Minh Đế, trước đài ca vũ ồn ào náo động, thật náo nhiệt.

Thẩm Hi Hòa và đồng liêu trong Lục bộ uống mấy ly, đồ ăn ở trên bàn nhìn thì đẹp, nhưng mà ăn vào thì đã nguội hết rồi.

Hắn ăn hai miếng, liền buông đũa xuống.

Hàn huyên uống rượu, với hắn mà nói còn không bằng ở nhà nhìn Cố Tiêu ngủ nữa.

Thật vất vả chờ đến cung yến kết thúc, Thẩm Hi Hòa vội vàng ngồi xe ngựa về nhà.

Cung yến có rất nhiều đại thần, trong lòng nghĩ uống ít thôi, nhưng mà cũng uống không ít.

Thẩm Hi Hòa sợ mùi rượu sẽ làm Cố Tiêu khó chịu, nên ở bên ngoài để gió thổi cho bay bớt mùi.

Gác đêm cho đến giờ Tý.

Cả nhà ngồi ở sảnh chính nói chuyện phiếm cắn hạt dưa, Cố Tiêu lâu lâu lại nhìn ra cửa một cái, chỉ là tiếng nói chuyện quá lớn, cô không nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.

Cô lại ngồi thêm một lúc nữa,cứ cảm thấy là Thẩm Hi Hòa đã trở lại, liền lấy cớ đi nhà xí mà đi ra cửa xem.

Xốc rèm cửa lên, một cơn gió lạnh liền thổi vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-217.html.]

Cố Tiêu mím môi, “Huynh về rồi sao lại không vào nhà.”

Thẩm Hi Hòa không nghĩ tới Cố Tiêu sẽ đi ra, hắn lấy lại tinh thần, “Ta vừa trở về, muội ra đây làm gì, bên ngoài rất lạnh, mau……”

Cố Tiêu nói: “Hình như vừa rồi muội có nghe thấy động tĩnh, cứ nghĩ là huynh đã trở về, nên muội liền ra nhìn một cái, còn đứng ở đó làm gì,mau vào nhà đi, muội vào phòng bếp nấu canh giải rượu.”

Thẩm Hi Hòa vẫn đứng ở đó.

Cố Tiêu quay đầu lại, “Phòng bếp có nước ấm, còn không mau đi rửa mặt chải đầu rồi thay quần áo ra đi, cũng không sợ huân đến muội sao.”

Thẩm Hi Hòa lúc này mới gật đầu một cái.

Rửa mặt súc miệng thay quần áo, mùi rượu trên người mới phai nhạt đi chút, còn lại chính là mùi gió lạnh thấu xương ở bên ngoài.

Cố Tiêu bưng canh giải rượu vào, “Uống trước đi.”

Thẩm Hi Hòa nhận lấy chén, uống một hơi cạn sạch. “Ngọt.”

“Tất nhiên là ngọt rồi, bên trong có cho thêm mật ong.”

Còn có bưởi mà Thẩm Đại Oa mang về nữa,cô lấy vỏ và múi ở bên trong làm trà bưởi mật ong, có thể giải rượu giải khát.

Cố Tiêu hỏi hắn, “Còn muốn uống nữa không.”

Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Không uống nữa.”

Đồ ngọt thì phải để lại cho Tiểu Tiểu uống, hắn cũng không say lắm.

Cố Tiêu nhìn bộ dạng của hắn, “Vậy huynh đợi ở chỗ này đi,muội đi nấu sủi cảo, có thể ăn được mấy cái?”

Thẩm Hi Hòa nói: “Ăn mười cái.”

Bọn họ ngày mười tháng mười thành thân, mười có ý nghĩa thập toàn thập mỹ.

Cố Tiêu đi nấu sủi cảo, đều đã được gói xong,nên nấu cũng rất nhanh, nhân thịt dê hành tây, vỏ mỏng nhân nhiều, còn có dĩa nước chấm đựng dấm và sa tế nữa.

Một chén sủi cảo, một chén canh sủi cảo, trên khay còn có một chén nhỏ đồ ăn mà Cố Tiêu giữ lại cho hắn nữa.

Mấy miếng giò heo, còn có cá, để ở trong nồi nên vẫn còn nóng.

“Nhanh ăn đi, đồ ăn ở cung yến có ăn ngon không?”

Đồ Ngự Thiện Phòng làm, vậy chắc hẳn là đều là món ngon tư vị tuyệt mỹ, một món ăn nấu mấy canh giờ, làm ăn ngon,mà cách trình bày cũng rất tinh xảo.

Sắc hương vị đều đủ cả.

Thẩm Hi Hòa vừa ăn vừa nói: “Cung yến ở Trích Tinh Lâu, có rèm che cũng có bếp than, nhưng mà vẫn rất lạnh, đồ ăn một lát là đã nguội hết rồi, hình thức thì đúng là rất đẹp.”

Thẩm Hi Hòa nhớ thương sủi cảo trong nhà,nên không ăn nhiều.

Vẫn là sủi cảo ăn ngon, nhân cho rất nhiều nguyên liệu, cái nào cũng được gói rất lớn, sợ không đủ ăn.

Cố Tiêu nói: “Vậy thì cung yến còn có cái gì nữa?”

“Pháo hoa, pháo hoa rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với mấy nơi khác trong thành Thịnh Kinh thả. Từng chùm lớn, ở không trung thật lâu không tàn, lúc tàn thì phảng phất giống như ngôi sao vậy, từ không trung rơi xuống, giơ tay lên là có thể với tới,giống như tay có thể hái sao vậy.”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cung yến tổ chức ở Trích Tinh Lâu.

Thẩm Hi Hòa muốn mang Cố Tiêu vào bên trong hoàng cung xem pháo hoa, xem xong thì về nhà ăn cơm.

Cố Tiêu nghĩ vậy nhất định là rất đẹp, “Huynh đừng nói chuyện nữa, nhanh ăn đi, nếu không lát nữa thức ăn lại nguội hết.”

Bên ngoài tiếng pháo nổ không ngớt, trong đó còn kèm theo âm thanh gõ mõ cầm canh nữa.

Giờ Tý rồi, một năm nữa lại qua đi.

————

Mùng một Tết đều ở nhà tham gia náo nhiệt, mùnhg hai mới đi thăm thân thăm bạn.

Thân thích Thẩm gia đều ở Quảng Ninh, đường xá xa xôi, không tiện trở về.

Liền viết mấy bức thư nhà.

Thân mình Trịnh thị dưỡng không tồi, tính tính thì cũng đã gần ba tháng rồi, lại thêm mấy ngày nữa là có thể viết thư gửi về nhà.

Năm mới lại nhiều thêm một tuổi, Cố Tiêu như nguyện mà nhận một bao lì xì. Đã là tức phụ đã làm nương rồi,mà cô vẫn còn có bao lì xì để nhận.

Thẩm Hi Hòa: “Cho dù bảy tám chục tuổi thì cũng sẽ có.”

Cố Tiêu nhìn hắn một cái, “Dù sao thì cũng đều là huynh nói, nếu như dám quên,thì muội chắc chắn sẽ tính sổ với huynh.”

Sao có thể quên được chứ.

Thẩm Hi Hòa nghĩ thầm, vậy thì năm sau sẽ làm bộ là quên mất,trêu cô một chút.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói, “Sẽ không quên đâu, muội chờ năm sau đi.”

Cố Tiêu không thiếu tiền, nhưng mà Thẩm Hi Hòa cho, cầm lấy thì trong lòng cảm thấy phá lệ vui vẻ.

Tiền mừng tuổi là toàn bộ gia sản của Thẩm Hi Hòa, Cố Tiêu để xuống dưới gối đầu ngủ mấy ngày liền để vào trong tráp.

Năm mới rồi, gia đình nhỏ này của cô đã có hơn 6000 lượng bạc, lại tích góp thêm,cố gắng mua lại cửa hàng thu công.

Qua mùng năm Tết, Thẩm Hi Hòa bắt đầu đi làm, Cố Tiêu buổi sáng tới cửa hàng thủ công nhìn một cái, buổi chiều ở nhà làm quần áo cho đứa nhỏ.

Cô may vá rất tốt,còn làm rất nhanh nữa, mới mấy ngày mà đã làm được không ít.

Dự sinh vào tháng sáu, thời tiết còn nóng, Cố Tiêu làm thật nhiều áo nhỏ, cô hy vọng sẽ sinh được một tiểu cô nương, cho nên tất cả quần áo đều là màu hồng cánh sen và màu vàng nhạt.

Mặt trên thêu mèo con ch.ó con, mấy bông hoa nhỏ,nhìn rất khả ái xinh đẹp.

Lưu Niệm Từ tới Thẩm gia hai chuyến, nhìn thật sự rất đẹp, liền gác lại chuyện trong cửa hàng đồ sứ, cũng học làm quần áo.

“Nếu như cô sinh nữ hài thì ta vẫn là sinh nam hài tốt hơn, sau này dễ kết thân.”

Cố Tiêu: “Hài tử vẫn chưa sinh ra đâu, cô nghĩ cũng đủ nhiều nhỉ.”

Lưu Niệm Từ cũng là nói giỡn, chuyện của hài tử thì người lớn nhúng tay vào làm gì, sau này hôn nhân cưới gả, vẫn là phải chọn người hợp với tâm ý mình.

Làm cha nương, thì chỉ kiểm tra qua thôi.

Loading...