Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:38
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô sẽ tức giận,sẽ phát giận, dù sao thì cô cũng đang mang thai đấy.

Thẩm Hi Hòa nghiêm túc nói: “Không đổi ý, nhưng mà chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, Tiểu Tiểu, ngày 29 ta được nghỉ tắm gội, ngày sáu đi làm lại. Ta sẽ hỏi đại phu trước, nếu như đại phu nói ngâm suối nước nóng không có việc gì, thì chúng ta sẽ đi.”

Cố Tiêu: “Còn phải hỏi đại phu sao……”

“Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi, để ngừa vạn nhất.” Thẩm Hi Hòa cười nhẹ, “Chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, nếu không thể đi, thì chúng ta sẽ đi nơi khác nhìn xem, muội muốn ra ngoài thì ta sẽ dẫn muội ra ngoài.”

Cố Tiêu lau khô chân, “Vậy thì còn được.”

Có hài tử thì đã là người làm nương rồi, hơn hai tháng cũng không sai biệt lắm, chỉ là nằm ở trên giường cũng không dám lăn qua lăn lại, nằm rất thành thật.

Là lần đầu tiên, thật là cái gì cũng không biết.

Cố Tiêu túm tay áo Thẩm Hi Hòa, “Hài tử khi nào thì biết động nha.”

Thẩm Hi Hòa cũng không biết, Cố Tiêu bây giờ đang mang thai, hắn càng không dám lộn xộn, “Ta sẽ đi hỏi đại phu.”

“Vậy thì mười tháng là có thể sinh rồi sao, lúc nhị tẩu sinh bụng nhìn cũng không lớn lắm, có phải là không thể ăn nhiều hay không, hài tử lớn thì không dễ sinh.” Vui sướng qua đi, trong đầu Cố Tiêu tất cả đều là vấn đề.

Thẩm Hi Hòa nói: “Ta sẽ nhớ kỹ mấy vấn đề này, hỏi đại phu.”

Cố Tiêu sờ bụng, “Hai ngày hôm trước muội luôn buồn ngủ, có lẽ chính là do mang thai mà ra, Tam Lang, hài tử nói cho muội biết, là muội không để ở trong lòng.”

Cô thật là một người nương ngốc mà.

Thẩm Hi Hòa vỗ vỗ bả vai Cố Tiêu, “Trách ta, Tiểu Tiểu, sau này ta phải học làm một người cha tốt.”

Từ buổi sáng biết được tin tức cho đến buổi tối, tâm Cố Tiêu vẫn chưa bình tĩnh lại được, bây giờ nằm ở trên giường, thì cảm thấy rất buồn ngủ.

“Muội cũng muốn làm một người nương tốt, nhưng mà, không thể quá chiều hài tử……”

Cô trước đây gặp qua không ít hùng hài tử, làm người tức giận.

Bên ngoài gió thổi đánh vào cửa sổ giấy, Cố Tiêu tiến vào mộng đẹp trong tiếng gió, Thẩm Hi Hòa để lại một ngọn đèn, nửa đêm có dậy thì cũng thuận tiện hơn.

Bấc nến bùng lên một cái, Thẩm Hi Hòa giơ tay che lại lỗ tai Cố Tiêu.

————

Có tin vui nhưng Thẩm gia giống như không có biến hóa gì, mỗi khi Chu thị nói phải nấu cơm cho hai người, Cố Tiêu và Trịnh thị đều lắc đầu nói không cần.

Hai người các cô có tay có chân, có thể đi đường có thể làm việc, làm sao có thể để cho Chu thị làm được chứ.

Chu thị biết Cố Tiêu,nỡ ăn, cũng sẽ ăn, “Vậy thì Vân Thư,con ở trong phòng cất một cái nồi nhỏ đi, muốn ăn cái gì thì tự nấu.”

Có bếp than, nồi nóng lên rất nhanh, vậy thì không phải muốn làm gì thì làm sao.

Mắt Trịnh thị sáng lên: “Con nghe theo nãi nãi.”

Ở nhà, thì phải nghe Chu thị.

Chu thị không dặn dò Cố Tiêu,trong nhà có có cái gì thì nó đều biết, nhưng mà Trịnh thị vừa mới gả vào đây, tức phụ mới da mặt mỏng.

Chu thị nhớ tới trước đây bà nắm giữ chìa khóa của ngăn tủ trong phòng bếp, mỗi ngày nấu cơm thì múc mì ra trước, dùng bao nhiêu muối thì có đều có định lượng cả.

Bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không lãng phí là được.

Trong nhà không thiếu lương thực, thịt gì cũng có, muốn ăn cái gì thì tự mình nấu.

Nhà của Thẩm gia cũng không nhỏ, phòng ở cũng có không ít, chẳng qua là không có từng viện nhỏ riêng,nếu không thì mỗi viện đều có một phòng bếp nhỏ.

Đảo mắt đã tới tháng mười hai, lại có thêm vài trận tuyết rơi, tuyết trong Thịnh Kinh vẫn chưa từng tan đi, Cố Tiêu và Trịnh thị hiếm khi ra cửa.

Mùng 8 tháng chạp, Thẩm gia nấu mấy nồi cháo mồng 8 tháng chạp, đặt ở quán ăn và tiệm lẩu tặng miễn phí cho khách.

Quán ăn ba nồi cháo, tiệm lẩu một nồi rưỡi,công việc buôn bán cũng tốt hơn trước đây rồi.

Tửu lầu ba tầng, khách ngồi hết một nửa số bàn.

Lý thị còn nghĩ tới việc hạ giá đồ ăn xuống nữa, đều là đồ có thể mua về được, lại không phải là ngốc tử, nàng ta cảm thấy là do giá cả quá đắt nên mới không có người tới.

Kết quả khai trương được mấy ngày, khách tới tiệm lẩu càng ngày càng nhiều.

Mấy người gọi một bàn đồ ăn, nói chuyện phiếm uống rượu, một đũa kẹp thịt nóng hổi lên, một đũa kẹp khoai tây mềm lên, một đũa kẹp cải trắng dính đầy dầu đỏ lên, bất luận là nước chấm tương mè hay là dầu mè, đều ăn đến thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Ăn no rồi thì ăn mấy miếng đồ hộp, có dâu tây,đào và sơn tra, khai vị giải ngấy, còn có thể gọi thêm hai dĩa thịt nữa.

Bây giờ tiệm lẩu mỗi ngày có thể tiếp đãi mười mấy bàn, một bàn tốn hai đến năm lượng bạc có khi hơn, một ngày cũng có thể kiếm trên ba bốn mươi lượng bạc.

So ra kém với quán ăn, quán ăn mới gọi là náo nhiệt.

Sắp đến tết rồi, còn có thể bán được tới khi đó, cho nên nói tửu lâu lớn không nhất định là kiếm được nhiều, quán ăn nhỏ không nhất định sẽ kiếm được ít.

Thực khách ăn một chén bún ốc, cũng chỉ mất mười lăm phút, ăn xong một bàn lẩu, vậy thì phải mất hơn nửa canh giờ,cứ như vậy so ra, thì sẽ hiểu thôi.

Còn chưa tới cuối năm nữa, mà thực khách đã lo lắng quán ăn khi nào sẽ đóng cửa, Trần thị nói: “29 sẽ không bán nữa, ngày mùng sáu mới mở cửa buôn bán lại.”

Một hơi nghỉ sáu ngày.

“Vậy thì phải mua một ít về làm đồ ăn qua năm mới thôi.”

Vào ngày Tết, tiểu hài tử ngóng trông tiền mừng tuổi,còn người lớn thì ngóng trông chuẩn bị đồ tết, đồ bày đầy khắp nhà, như vậy thì năm nay mới ăn nên làm ra được.

Hai cửa hàng vẫn luôn mở cửa đến hết ngày 28 tháng chạp, Thẩm gia cuối cùng cũng có thời gian chuẩn bị đồ tết rồi.

Cố Tiêu đã mang thai được ba tháng, Thẩm Hi Hòa cùng với cô đi tới Bảo Hòa Đường, lão đại phu ngồi ở sảnh đường khám mạch xong nói là mạch tượng vững vàng, ngày thường chú ý nhiều hơn chút là được.

Thẩm Hi Hòa hỏi: “Vậy thì có thể ngâm suối nước nóng được không?”

“Cái này không được, điển tịch có nói thai phụ ngâm nước ôn tuyền, sẽ sinh ra quái thai.”

Cố Tiêu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Hi Hòa vỗ vỗ tay Cố Tiêu, “Đại phu, vậy thì thức ăn thì sao, có thể ăn nhiều không? Có phải là đứa bé quá lớn thì sẽ không dễ sinh hay không.”

Lão đại phu vuốt râu, “Đó là đương nhiên.”

Thẩm Hi Hòa lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, hắn ghi nhớ từng câu từng chữ mà lão đại phu đã nói, sau đó nắm tay Cố Tiêu về nhà.

Ra khỏi y quán, xe ngựa quay đầu trở về, Cố Tiêu dựa vào gối mềm trong xe ngựa, “Vậy thì không đi thôn trang nữa.”

Cũng không phải là không đi thì không được, đi chỗ nào chơi cũng được cả.

Thẩm Hi Hòa vỗ vỗ tay Cố Tiêu, “Vậy thì muội muốn đi chỗ nào?”

Cố Tiêu nói: “Muội muốn đi ngắm hoa mai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-216.html.]

Thưởng mai thưởng tuyết, chỉ cần là đi cùng Thẩm Hi Hòa, thì đi chỗ nào cũng được.

“Vậy thì ta sẽ dẫn muội đi ngắm hoa mai.”

Đi đâu thì cũng phải đợi qua Tết mới đi được,đồ tết đã có Trần thị các nàng chuẩn bị, cũng giống với năm trước vậy, bốn cái đùi heo, hai miếng lớn xương sườn, ba con gà, hai con vịt, năm con cá sống, còn có cá biển gửi từ Phủ Ninh tới đây nữa.

Cố Tiêu cũng phải chuẩn bị quà năm mới tặng cho các phủ.

Quà năm mới thì cứ chuẩn bị như thường lệ, lại thêm hai món đồ của Đa Bảo Các, rồi đem đi tặng trước ngày 30 tháng chạp.

Mà chỗ của An Vân quận chúa, Lưu gia và phủ Anh quốc công, Cố Tiêu còn viết thư, nói cho các nàng biết mình đã mang thai rồi.

An Vân và Lưu Niệm Từ hiện giờ đã mang thai được hơn năm tháng, nhìn cũng đẫy đà hơn chút.

An Vân cao hứng đến không biết làm như thế nào cho phải, “Tiểu Tiểu thành thân sớm hơn so với ta nửa năm, sớm nên có tin vui rồi.”

Bình Ninh Vương thế tử vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nàng cao hứng thì cao hứng,cẩn thận một chút.”

An Vân đọc thư lại một lần nữa, “Huynh nha, chưa thấy qua muội ấy, là một mỹ nhân đấy, tướng mạo Thẩm Trạng Nguyên cũng không tồi, hài tử sinh ra nhất định sẽ rất đẹp.”

Bình Ninh Vương thế tử ngưng mi hỏi: “Nàng thấy qua Thẩm đại nhân khi nào?”

An Vân chống cằm suy nghĩ, “Đã quên rồi, huynh không biết mang thai ngốc ba năm sao, còn hỏi ta…… Đúng rồi, nói đến chỗ nào rồi?”

“Hài tử hai người sinh ra nhất định sẽ rất đẹp.”

An Vân vỗ tay, “Đúng vậy, hài tử hai người họ sinh ra nhất định sẽ rất đẹp, huynh xem, hài tử của chúng ta lớn hơn so với bọn họ mấy tháng, về sau làm thông gia được không?”

Quả nhiên là mang thai ngốc ba năm.

Bình Ninh Vương thế tử nói: “Chưa biết là nam hay nữ nữa, nói mấy chuyện này có hơi sớm.”

An Vân trừng mắt nhìn hắn một cái, “Nói chuyện với huynh thật không thú vị gì cả, không nói nữa, dù sao thì việc hôn nhân sau này của hài tử sẽ do ta định đoạt, huynh không được nhúng tay vào.”

“Ta một ngón tay, đầu ngón tay cũng sẽ không nhúng vào.”

“Huynh làm cha mà sao chuyện gì cũng có thể mặc kệ được vậy!”

Bình Ninh Vương thế tử: “……”

————

Bên này Lưu Niệm Từ cũng đã đọc thư xong, rồi nói với Khương Minh Hiên: “Tiểu Tiểu có hài tử, đã giải quyết được nỗi tâm sự của muội rồi.”

Thành thân lâu như vậy nếu như không có, vậy thì chắc chắn không phải là vấn đề của Cố Tiêu.

Khương Minh Hiên: “Tâm sự gì.”

Lưu Niệm Từ nói: “Chuyện làm bà bà và mẹ vợ nha, nếu như tuổi tác chênh lệch quá nhiều,thì không thể chơi cùng với nhau được.”

Khương Minh Hiên nuốt nuốt nước miếng, “Muội lo quá xa rồi.”

“Còn không phải sao,” Lưu Niệm Từ chống cằm, một cái tay khác thì cất thư đi, “Quà năm mới phải chuẩn bị nhiều thêm mấy thứ cho tiểu hài nhi dùng.”

Hai người thường xuyên thấy mặt nhau, sau khi Lưu Niệm Từ mang thai cũng không làm trễ nãi chuyện trong cửa hàng, khiến cho Khương Minh Hiên suốt ngày kinh hồn táng đảm.

“Ừ, đồ đạc phải xem cẩn thận mới được.”

Lưu Niệm Từ sờ lên bụng, bây giờ đã lộ rõ rồi, tròn tròn, cảm giác rất thần kỳ.

Từ lúc cất tiếng khóc chào đời đến khi trưởng thành,bản thân mình cũng như vậy mà lớn lên.

Mang thai có nhiều kiêng kị, nhưng mà đừng có hảo tâm rồi thành chuyện xấu.

Nói ngắn lại, thì cái Tết Âm Lịch này tràn ngập ý mừng.

Thẩm Thành trở về vào ngày 29 tháng chạp, hắn đã sớm nhận được thư, nhưng mà thật sự là quá bận, hắn muốn mang nhiều thứ tốt về nhà, lại muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh thê nhi, đơn giản giải quyết xong mọi chuyện, qua năm mới ngày hai mươi mới đi tiếp.

Hai chiếc xe ngựa, một chiếc là của hắn, một chiếc là đi thuê, chất đầy một đống đồ, “Ta mua da lông trở về, để cho muội và hài tử làm xiêm y, còn có vải dệt nữa, đều là loại tốt, quýt và bưởi của phương nam, đủ để ăn hơn một tháng.”

“Ta còn mang kem dưỡng về cho muội nữa, bên trong không cho thêm thứ gì, chỉ là bột trân châu và mỡ heo……”

Dọn đồ từ hai chiếc xe ngựa xuống thôi đã mất không ít sức lực rồi, Thẩm Thành cứ lo nói, lúc ngẩng đầu lên nhìn Trịnh thị, thì thấy mắt nàng ấy đã đỏ lên rồi.

Thẩm Thành vụng về mà dỗ tức phụ, “Trời lạnh như vậy mà khóc cái gì, ta trở về muội không cao hứng sao.”

“Cao hứng……” Giọng nói Trịnh thị rất nhỏ, còn mang theo giọng mũi nữa, “Nhưng mà tay huynh, sao lại như thế này……”

Ở bên ngoài không chú ý được nhiều như vậy, trời lạnh nên bị nứt da.

Thẩm Thành cười hắc hắc hai tiếng, “Không có việc gì, một chút cũng không đau, chỉ là ngứa, nhưng mà ta nhịn xuống không cào, muội làm cho ta một ít nước tiêu đi, nghe nói ngâm cái này hữu dụng.”

Trịnh thị gật đầu, nàng ta không quan tâm mấy thứ đồ này, đi vào phòng bếp lấy tiêu nấu nước.

Chu thị làm chủ chia đồ ra, vẫn như cũ là đại phòng lấy phần nhiều hơn.

Thẩm gia hôm nay rất náo nhiệt, buổi chiều, Trương Tự tới đây tặng quà năm mới.

Năm trước hắn cũng có tặng, nhưng mà năm nay nhiều hơn mấy thứ đồ dành cho nữ tử dùng.

Tơ lụa, trang sức, còn có một khối ngọc bội nữa.

Vừa nhìn đã biết là cho Đại Nha.

Trương Tự đưa quà năm mới nhị phòng chiếm phần nhiều, mà đồ trong cung ban thưởng, thì Cố Tiêu chiếm phần nhiều.

Đồ sứ, Ngọc Quan Âm, mấy thứ điểm tâm ngự tứ, sáu cuộn vải dệt, còn có chín tấm da thỏ, hai tấm da hồ ly nữa.

Ngọc Quan Âm đặt ở nhà chính, đồ sứ đặt ở trên bàn sách, điểm tâm thì đặt ở sảnh chính, ai muốn ăn thì tự lấy.

Cố Tiêu để lại ba cuộn vải dệt, da thỏ cho đại phòng và nhị phòng mỗi phòng hai tấm,còn dư lại thì cô muốn làm quần áo mùa đông cho Chu thị và Thẩm Hi Hòa, bản thân mình cũng làm một bộ.

Cổ và cổ tay áo may đường viền, đối với cô mà nói đây là chuyện không thể nào đơn giản hơn nữa.

Quà năm mới từ các phủ cũng đã nhận xong, dán câu đối xuân dán song cửa sổ,ngày 29 tháng chạp trôi qua trong tiếng cười rộn rã.

Đêm 30 ăn bữa cơm đoàn viên, chỉ là năm nay Thẩm Hi Hòa phải đi tham gia cung yến, nên không thể trở về ăn cơm.

Cung yến có phi tử hậu cung, có cáo mệnh phu nhân, đại thần ngũ phẩm trở lên đều sẽ tham dự.

Đủ loại quan lại cùng chúc mừng.

Quần áo mặc trên người là do Lễ Bộ gấp gáp làm ra, Cố Tiêu sửa sang lại vạt áo cho Thẩm Hi Hòa, dặn dò hai câu, “Uống ít rượu chút, nghe nói đồ ăn trong cung yến đều đã nguội rồi, muội sẽ giữ lại sủi cảo cho huynh.”

Thẩm Hi Hòa: “Ta trở về sẽ ăn, Tiểu Tiểu……”

Thẩm Hi Hòa gọi tên Cố Tiêu, Cố Tiêu ngẩng đầu lên hìn hắn.

“Ta sẽ thỉnh cáo mệnh cho muội.”

Loading...