Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:32
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hộ Bộ việc nhiều phức tạp, cũng chỉ có hai người Tống Chiêu Thanh là có thời gian rảnh tới đây ăn bữa cơm, hai người không nói cho Thẩm Hi Hòa biết, cũng là vì muốn tới ủng hộ tiệm lẩu.

Cố Tiêu gật đầu, để hai người bọn họ ăn cơm, sau đó Thẩm nhị oa liền đưa tới đây hai món rau trộn và một dĩa trái cây.

Mùa đông không có hoa quả tươi, nhưng mà có đồ hộp, Tống Chiêu Thanh ăn hai miếng, sau đó chuyên tâm chọn đồ ăn.

“Lẩu uyên ương đi, thịt cừu, thịt dê, thịt bò..… rau thì lấy một dĩa cải trắng là được, cá viên tôm viên ăn rất ngon, tôm hoạt là cái gì……”

Tống Chiêu Thanh ngẩng đầu lên, gọi nhị oa tới.

Thẩm nhị oa: “Tôm hoạt hơi giòn, bên trong tôm hoạt có trứng và bột mì, ăn vào sẽ cảm thấy hơi mềm chút, ăn không đủ thì có thể gọi thêm, ăn không hết thì có thể mang về.”

Một mình Tống Chiêu Thanh có thể ăn một cái giò heo hai chén cơm, hai người họ ăn không ít chút nào, “Vậy thì lấy tôm hoạt, còn có cái nào ăn ngon nữa không?”

Thẩm nhị oa nói: “Dạ dày ăn ngon nhất, lúc nhúng dạ dày thì nhớ nhúng đũa xuống tám lần đưa lên bảy lần, như vậy là có thể ăn được rồi.”

Tống Chiêu Thanh: “Chúc huynh, huynh nhìn xem còn muốn gọi thêm gì không?”

Chúc Tu Viễn nhìn thực đơn: “Một chai bia, một phần mì sợi.”

Thẩm nhị oa đọc qua thực đơn một lần, “Lẩu uyên ương, thịt cừu, thịt dê, thịt bò, tôm hoạt, cải trắng, mì sợi, cộng thêm một chai bia, khách quan còn muốn gọi thêm gì nữa không?”

Tống Chiêu Thanh lắc đầu, ngồi chờ thức ăn lên đủ.

Không tới mười lăm phút, các món ăn đã lần lượt được bày lên.

Trên bàn đặt một cái bếp than, thân bếp được làm bằng sắt, bên trên có khắc chữ quán ăn Thẩm gia, nồi được chia làm hai nửa, một nửa là canh suông một nửa là dầu đỏ.

Nước lẩu vẫn chưa sôi, thịt và đồ ăn cũng đã được dọn lên, Thẩm nhị oa nói: “Bếp than rất nóng, chờ nước lẩu sôi là có thể nhúng đồ ăn được rồi, lúc ăn cần phải cẩn thận, gia vị ở phía trước, có việc gì thì gọi một tiếng.”

Nấu được một lúc, mùi thơm của nước lẩu đã bay ra, có vị cay mặn, chờ nước sôi, Tống Chiêu Thanh liền gấp không chờ nổi mà nhúng thịt vào, “Ở nhà đã ăn qua món lẩu tương tự như vậy rồi, bên trong có cho cá lát.”

Hai người ở Thẩm gia đã ăn qua lẩu, ăn ở trong tiệm ngon hơn ăn ở nhà rất nhiều.

Nước chấm tương mè cho thêm hành, tỏi giã, hạt mè và đậu phộng giã nhỏ, trước đây không có mấy thứ tỏi giã này, bây giờ cho vào đúng là ăn rất ngon.

Thịt được thái rất mỏng, chỉ cần nhúng một cái là chín, canh suông vị rất nhạt, thịt nấu chín vẫn giữ được vị tươi ngon, không cần chấm tương mè cũng ăn rất ngon.

Lẩu cay thì không cần nhiều lời, nước lẩu nấu với bơ có mùi thơm rất đặc biệt, làm người muốn ngừng mà không ngừng được, hai người ăn mấy miếng thịt trong nước lẩu cay, rồi sau đó không còn bỏ thịt vào trong canh suông nữa, canh suông chỉ là để giải ngấy.

Chờ tới lúc ăn dạ dày, thì dựa theo cách làm mà Thẩm nhị oa đã nói, vào miệng thơm giòn, hai người trực tiếp gọi thêm một dĩa nữa.

Dạ dày còn đắt hơn thịt dê, nhưng mà ăn uống, nếu đã thích thì để ý giá cả làm gì.

Chầu cơm này ăn hơn nửa canh giờ, trên bàn không còn thừa lại thứ gì.

Tống Chiêu Thanh xoa bụng, nhìn chung quanh một vòng, thấy bàn khác còn có người ngồi, nồi đồng bốc khói nghi ngút, cả tiệm đều là mùi của lẩu.

Chúc Tu Viễn đi thanh toán tiền, tổng cộng là ba lượng năm tiền,mặc dù không rẻ, nhưng mà ăn rất thoải mái.

Hai bàn khác thì không gọi nhiều bằng bọn Tống Chiêu Thanh, một bữa cơm tốn hết hai lượng bạc, tiệm lẩu một ngày chỉ tiếp đãi bảy bàn khách, thu được 26 lượng.

Trừ đi tiền thuê tiền vốn, một ngày cũng chỉ kiếm được mười lượng bạc.

Cả nhà ở chỗ này bận rộn, làm cả ngày mà còn không kiếm nhiều bằng quán ăn nữa.

Trần thị cất bạc đi, sau đó thở dài ở trong lòng, tiệm lẩu không được thì còn có quán ăn chống đỡ, một ngày mười lượng bạc, hai ba tháng là có thể kiếm lại tiền thuê cửa hàng rồi.

Từ từ mà làm thôi.

Tiệm lẩu đóng cửa sớm, người một nhà ngồi xe ngựa về nhà, Cố Tiêu ở trên xe mơ màng sắp ngủ, lúc về đến nhà thì đơn giản rửa mặt chải đầu xong liền chui vào trong ổ chăn.

Thẩm Hi Hòa thấy cô ngủ sớm, bèn đi qua sờ trán cô, cũng không nóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-214.html.]

Cố Tiêu không bị cảm, cũng không bị nhiễm phong hàn, chỉ là ngồi ở chỗ đó, cũng không bận,cũng không có hứng thú gì, chỉ mệt rã rời rồi ngủ gật.

“Muội không có việc gì, huynh mau thu dọn đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút.”

Thẩm Hi Hòa: “Chờ được nghỉ đông, ta sẽ dẫn muội ra ngoài.”

Cố Tiêu hơi lấy lại tinh thần, “Đi chỗ nào?”

“Thôn trang có suối nước nóng, chúng ta đi xem.” Thẩm Hi Hòa xoa đầu Cố Tiêu, “Ở đó ở mấy ngày.”

Cố Tiêu: “Mang theo nồi chén và thức ăn, phải nói với nương nữa……”

Giọng của Cố Tiêu nhỏ dần, Thẩm Hi Hòa vừa nhìn qua, người đã ngủ rồi.

Ánh nến mờ nhạt, trên mặt Cố Tiêu có lông tơ rất nhỏ, lông mi dày và dài, miệng hồng hồng, Thẩm Hi Hòa duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào một cái.

Cứ nhìn như vậy thì đã rất tốt rồi, mặc kệ trời sáng khi nào.

Ngày hôm sau, tuyết bay đầy trời, cũng âm trầm hơn so với bình thường.

Cố Tiêu dụi mắt, cũng không biết bây giờ là giờ nào, lại nằm xuống ngủ tiếp,lúc tỉnh lại thì tuyết đã ngừng, Trịnh thị đang cầm chổi quét tuyết ở trong sân, tam nha ngồi xổm trên mặt đất chơi cầu tuyết.

Chu thị gọi Trịnh thị vào trong nhà ngồi, “Trời rất lạnh, ra ngoài đây làm gì.”

Trịnh thị lắc đầu nói: “Nãi nãi, không lạnh…… con nhàn rỗi cũng không có việc gì làm. Vừa lúc tuyết ngừng, con quét một lát, chờ nương và mọi người về nhà cũng dễ dàng hơn.”

Cố Tiêu không rõ nguyên do, Chu thị nói: “Vân Thư lúc ăn cơm sáng cảm thấy buồn nôn, buổi sáng mời đại phu tới nhìn xem, như vậy cũng yên tâm hơn.”

Thẩm Thành tháng mười trở về, bây giờ đã hơn tháng 11 rồi, Chu thị sợ Trịnh thị mang thai, mà bản thân mình lại không biết.

Đường tuyết trơn trượt, trong tiệm người lại nhiều, Chu thị sợ sẽ va chạm vào đâu đó, nếu như là trước đây, ai mang thai thì cũng phải làm việc nhà, nhưng mà bây giờ thì khác.

Cố Tiêu gật đầu, nếu như có thì đó chính là hỉ sự, Thẩm gia lại có thể thêm người rồi.

Đại phu là mời từ Bảo Hòa Đường ở Thịnh Kinh, Bảo Hòa Đường là y quán nổi danh ở Thịnh Kinh, ngồi ở sảnh đường cho đại phu khám mà tốn cả một lượng bạc.

Đại phu sau khi tới Thẩm gia thì hỏi: “Bắt mạch cho vị phu nhân nào?”

Chu thị chỉ chỉ Trịnh thị, “Xem cho cháu dâu của ta.”

Trịnh thị ngồi ở trên ghế, bên dưới có lót một cái đệm lông dê, nàng ta thật cẩn thận mà đặt tay lên trên gối bắt mạch, ngay cả hô hấp cũng thả chậm hơn rất nhiều.

Đại phu đặt tay lên trên cổ tay của Trịnh thị,bắt mạch một lát, “Đã hơn một tháng rồi, là hỉ mạch, phu nhân thân mình khoẻ mạnh, cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Trịnh thị mở to hai mắt, trước tiên nhìn về phía Chu thị, nàng ta gả vào đây đã hơn năm tháng, cuối cùng cũng đã có con rồi.

Đây là trưởng tôn của đại phòng Thẩm gia.

Quả nhiên trên mặt Chu thị có ý cười, vô cùng cao hứng mà trả tiền khám bệnh, đang chuẩn bị đưa đại phu đi ra ngoài, Chu thị lại nhìn qua Cố Tiêu.

Hai người thành thân đã hơn một năm rồi, Thẩm Hi Hòa đã nói qua với bà, hai người bọn họ tuổi còn nhỏ, không vội có con, nên Chu thị từ trước tới nay cũng không thúc giục.

“Đại phu, cũng xem qua cho tam tức phụ của ta đi, tiền khám bệnh cứ chiếu theo mà đưa .” Chu thị nói với lão đại phu.

Không xem có hỉ mạch hay không, chỉ xem thân thể thế nào, cả ngày đi ra ngoài kiếm tiền, đừng có làm tổn hại đến sức khỏe đấy.

Cố Tiêu hơi giật mình, cô rất tốt mà, không buồn nôn, ăn cái gì cũng thấy thơm, sao có thể là hỉ mạch được chứ, “Nương……”

Chu thị nói với Cố Tiêu: “Thì cứ xem thôi, gia đình giàu có không phải luôn mời đại phu về bắt mạch bình an hay sao.”

Cố Tiêu nghe lời mà vươn tay ra, ngón tay lão đại phu đặt ở trên cổ tay cô, Cố Tiêu không khẩn trương như Trịnh thị, hết nhìn trái lại nhìn phải.

Một lát sau cô nghe lão đại phu nói: “Phu nhân có hỉ rồi, đã được hơn hai tháng.”

Loading...