Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 213
Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:30
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịt cừu, thịt dê, thịt bò,tôm hoạt, thịt chiên,thịt băm nhuyễn, cá viên, tôm viên, dạ dày,mì sợi, tàu hũ ky,bún,còn có các loại rau nữa.
Đồ uống thì có bia, rượu nho và trà trái cây.
Thịt là đắt nhất, một dĩa nửa lượng bạc, mấy thứ khác thì rẻ hơn một chút, một dĩa một hai trăm văn có khi hơn.
Hai người tới ăn, gọi một nồi lẩu, hai dĩa thịt, hai dĩa đồ ăn, một phần mì sợi, là có thể ăn rất ngon rồi.
Tốn khoảng ba lượng bạc.
Nước chấm thì không cần tiền, tương mè và tỏi giã mấy thứ gia vị này đặt trên bàn ở sảnh chính, tự lấy tự phục vụ.
Gọi món ăn cũng không giống như trước đây nữa, mỗi bàn một tờ thực đơn, muốn ăn cái gì thì đánh dấu vào, tới lúc đó tiểu nhị tới thì đối chiếu lại một lần.
Sau đó thì đồ ăn lên là có thể ăn lẩu.
Mấy ngày nay Thẩm Đại Lang và Thẩm Nhị Lang đều đi sớm về trễ, còn mua hai người từ chỗ mẹ mìn về nữa, mấy việc trong quán ăn toàn bộ giao cho bọn họ.
Cố Tiêu các nàng thì bận chuyện trong tiệm lẩu.
Thuê cửa hàng, bàn ghế, nồi đồng, nguyên bộ chén dĩa, hơn mười ngày, đã tiêu hơn bảy trăm lượng bạc.
Số tiền này là lấy từ tiền chung, Chu thị nếu đã đồng ý mở tiệm lẩu, vậy thì ở khoản tiền bạc sẽ không keo kiệt bủn xỉn.
Chỉ là dặn dò bọn tiểu bối làm cho tốt.
Cuối tháng mười một, Cố Tiêu ngồi xe ngựa mới mua tới tiệm lẩu ở thành đông.
Xe ngựa mới vừa lớn vừa rộng, bên trong để mấy cái gối mềm, nệm ghế làm bằng lông dê, màu xanh biển, bên trên là hoa văn hoa hướng dương.
Từ Thẩm gia đến tiệm lẩu mất mười lăm phút, có xe ngựa thì đi chỗ nào cũng thuận tiện.
Tiệm lẩu vẫn chưa khai trương, nhưng bên trong vô cùng náo nhiệt, tửu lầu ba tầng, tiền thuê một năm là 500 lượng bạc.
Lầu một có sáu cái bàn dành cho bốn người ngồi, hai cái bàn sáu người ngồi, lầu hai lầu 3 là nhã gian, tổng cộng có bảy gian, nhiều nhất có thể ngồi mười người.
Tiệm lẩu trang hoàng không khác với quán ăn lắm, trước cửa treo chiêu kỳ, bên trên viết tiệm lẩu Thẩm gia.
Một bên khác của chiêu kỳ Cố Tiêu vẽ hình ảnh món lẩu.
Bàn ghế đều là gỗ sẫm màu, trên cửa treo rèm dày, bên cạnh mỗi bàn đều có đèn.
Thực đơn để ở trên bàn, đồ dùng qua một lần thì không thể cứ viết bằng tay được, Cố Tiêu khắc một tấm ván gỗ, quét mực lên,muốn in bao nhiều thì in bấy nhiêu.
Tửu lầu đã không còn là bộ dáng của trước đây nữa, Thẩm Đại Lang có công lớn nhất, gia cụ trong phòng bếp và sảnh chính đều làm mới, nhà kho cũng dọn rất sạch sẽ.
“Còn thiếu cái gì thì cứ nói với ta, vẫn còn rất nhiều gỗ.”
Trần thị liếc mắt nhìn hắn, “Được rồi, tốt rồi, may mà có huynh, nếu không thì phải tiêu không ít tiền.”
Trong nhà may mà có người làm mộc, nếu không thì trang hoàng lại phải tốn thêm mấy trăm lượng bạc nữa.
Thẩm Đại Lang cười hắc hắc hai tiếng, “Làm việc cho gia đình không cần tiền.”
Trần thị: “Được rồi, công lao huynh lớn nhất, mau nhìn xem còn có chỗ nào chưa thu dọn không, ngày mai là khai trương rồi.”
Mặc dù ngày khai trương đầu tiên không có nhiều khách, nhưng mà trong lòng vẫn rất khẩn trương.
Cố Tiêu chuyển đồ xong thì đi xuống lầu, “Đại tẩu, ngày mai khai trương phải chú ý than, lửa tiếp xúc với dầu và rượu rất dễ b.ắ.n ra ngoài, đồ ăn ăn ngon hay không không quan trọng, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được.”
Trần thị nặng nề gật đầu, “Ta đã nhớ kỹ rồi.”
Nước lẩu rất nóng, than hồng đỏ rực, chạm vào một cái là xong.
Làm buôn bán thức ăn thì không thể vướng vào quan phủ được, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Ở nhà ăn lẩu vô cùng náo nhiệt, người trong nhà cũng không ồn ào ầm ĩ, nên chưa nghĩ tới chuyện này.
Mở tiệm lẩu thì cái gì cũng phải suy xét tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-213.html.]
Lý thị cười nói: “Đều tới ăn cơm, chúng ta nói rõ ràng, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Cố Tiêu gật đầu, ngày mai còn không biết buôn bán thế nào, An Vân các nàng đều đã có thai rồi, cũng không tiện tới tham gia náo nhiệt.
Ăn lẩu, vừa ăn vừa nói chuyện, nói ít thì phải nửa canh giờ, ăn chậm thì phải một canh giờ.
Một ngày thật ra cũng không tiếp được mấy người khách.
Chờ thu dọn gần xong, Cố Tiêu chuẩn bị về, Trần thị gọi cô lại, “Tiểu Tiểu, chúng ta bàn bạc nên chia như thế nào đi.”
Tiệm lẩu chia lợi nhuận không giống với quán ăn, chia đều làm ba phần, một phần còn dư lại thì đưa cho hai lão nhân.
Trần thị nói: “Đại phòng làm nhiều hơn một chút thì cũng là điều nên làm, vậy thì một phần kia đưa cho cha nương đi, xem như bạc hiếu kính hai người.”
Trần thị suy nghĩ mấy lần, đại phòng làm nhiều, Thẩm Đại Lang làm nhiều gia cụ như vậy, một văn tiền cũng không lấy, làm gia cụ cho nhà thì không thể nhận thêm việc khác, tính ra còn lỗ tiền nữa.
Còn có đại oa nữa, mỗi lần trở về đều mang nhiều đồ như vậy về nhà, đại phòng chia bốn phần, Trần thị thấy không có gì là không đúng cả.
Đây là phần đại phòng nên lấy.
Nhưng mà nghĩ lại, nhị phòng tam phòng cũng làm không ít, bận trước bận sau, Lý thị thử đồ ăn xắt rau, cầm cái cân nhỏ cân thức ăn.
Cố Tiêu nghĩ ra bao nhiêu ý tưởng, nói thật ra, ai lấy bốn phần cũng xứng đáng cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần thị liền đem một phần này cho Chu thị.
Lão thái thái không kiếm ra tiền, chỉ quản lý tiền trong nhà, tuổi đã lớn,còn không nỡ tiêu tiền hơn so với nàng ta nữa.
Còn nữa, lão thái thái chăm lo cho cả một gia đình không dễ dàng, ba hài tử đều do bà nuôi lớn, về tình về lý thì số tiền này cũng có một phần của bà.
Có số tiền này rồi, thì bà muốn cho ai thì cho người đó, Trần thị cũng mặc kệ Chu thị thiên vị phòng nào, nàng ta chỉ cần làm tốt việc nàng ta nên làm là được.
Chia như vậy không ai có ý kiến gì cả, nhưng mà Chu thị lại có chút kinh ngạc, “Ta lại không làm gì, sao lại cho ta tiền nữa chứ.”
Trần thị từ trước đến nay không giỏi ăn nói, Cố Tiêu thấy không ai nói chuyện, liền nói: “Người lo cho cả nhà mười mấy người, còn trông mấy đứa nhỏ nữa,cái này mà còn gọi là không làm gì sao. Nếu như không có người,thì sao Tam Lang có thể đậu Trạng Nguyên, nhà chúng ta sao có thể dọn tới Thịnh Kinh được chứ.”
Lý thị nói: “Nương, đây là phần người nên lấy.”
Chu thị lúc này mới đồng ý.
Nữ nhân làm việc, thì không có chuyện của nam nhân, mẹ chồng nàng dâu mấy người ký công văn, ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau liền tới tiệm lẩu chờ.
Mùa đông khắc nghiệt, hơi thở ra đều biến thành sương trắng, ra ngoài một chuyến, lòng bàn chân lạnh buốt,mèo ngủ đông, không có mấy người nguyện ý đi ra ngoài.
Hôm nay trời đầy mây, mây đen âm trầm, không biết khi nào tuyết lại rơi nữa đây.
Trên đường không có nhiều người, giữa trưa lúc đốt pháo người đi đường dừng lại nhìn một lát, sau đó vỗ tay rồi rời đi.
Thẩm lão gia tử lại thả hai dây pháo trúc, vẫn là không có ai.
Lần này thì Trần thị bắt đầu sốt ruột rồi, tiền thuê một năm cộng thêm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cũng tiêu hết một ngàn lượng, nếu như không có khách, thì coi như mất trắng.
Thức khuya dậy sớm kiếm bạc, nếu như mất sạch, vậy thì không khác gì đ.â.m một d.a.o vào n.g.ự.c Trần thị.
Trịnh thị thấp giọng an ủi, “Nương, hôm nay trời lạnh, khách đợi lát nữa sẽ tới thôi.”
Trần thị thở dài, nét u sầu ở trên mặt không giảm bớt chút nào, không có khách thì có thể làm gì chứ, cũng không thể trói người vào được.
Quán ăn có khách quen, nhưng mà cũng không nói nhiều, dù sao thì ở tiệm lẩu ăn một bữa cũng đủ ăn ở quán ăn được mấy bữa rồi.
Thật ra cũng không phải là không có ai hỏi, bước vào nhìn thực đơn, thấy giá một dĩa thịt là nửa lượng bạc, mà lại là thịt sống, đầu cũng không quay lại mà đi luôn.
Cố Tiêu vẫn giữ được bình tĩnh, thức ăn bán đắt, nhưng mà đáng giá tiền, nếu không ai lại nguyện ý ra bên ngoài ăn, mà không phải làm một cái nồi sắt đặt trên bếp than, rồi ở nhà mà nhúng lẩu ăn chứ.
Sau giữa trưa, quán ăn vẫn không có một bóng người, Cố Tiêu sờ bụng, “Đại tẩu, nếu không chúng ta nấu một nồi ăn trước đi.”
Vừa dứt lời, tấm màn dày treo trước cửa tiệm lẩu đã bị xốc lên.
Tống Chiêu Thanh đưa đầu vào, “Đệ muội, bọn ta tới ăn cơm đây.”
Tống Chiêu Thanh vén rèm đi vào, ngay sau đó Chúc Tu Viễn cũng theo vào, hai người ở sảnh chính tìm chỗ ngồi, xoa xoa tay trước, sau đó nhìn thực đơn, “Đệ muội, muội không cần lo cho bọn ta đâu, bọn ta tự ăn là được.”