Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:17
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh thị sửng sốt, nàng lớn lên ở làng chài, ăn nhiều nhất chính là cá,nên tay nghề làm cá rất tốt, không nghĩ tới Trần thị còn đề cập tới, “Đây là cách làm ở quê của con,mọi người đều nếm thử đi.”
Cố Tiêu lại gắp một miếng, Trịnh Vân Thư làm món cá hấp ăn rất ngon, không hề có mùi tanh.
Đại oa trở về,mắt Trịnh thị đều sáng lên, xem như chờ được mây tan thấy trăng sáng rồi.
Bây giờ quán ăn không bận lắm, lần này nếu đại oa đi, thì Trịnh thị chắc là sẽ đi theo.
Lúc Thẩm gia ăn cơm rất an tĩnh, ăn xong thì Lý thị và Đại nha đi rửa chén, đại oa thì dỡ đồ xuống xe ngựa.
Đi xa hơn, thì nhìn thấy nhiều thứ hơn. Trên tay Thẩm Đại Oa có tiền, nên cái gì cũng muốn mang về nhà.
Hơn nữa hắn quen biết không ít tiểu thương, nên giá rất rẻ.
Các loại trái cây mang về từ miền nam, như sơn trà, quýt, xoài và chuối.
Vải dệt và tơ lụa của Đất Thục, còn có một tráp trâm cài, đa số đều là bạc, hình thức mới mẻ độc đáo.
Tất cả đều là đồ ăn và đồ dùng, Thẩm lão gia tử và Thẩm Đại Lang nhìn thoáng qua, đều không có hứng thú.
Thẩm Đại Oa lại lấy ra một cái hộp, “Thuốc lá mang từ phương nam về cho gia gia.”
Thẩm lão gia tử lúc này liền cao hứng, Thẩm Đại Lang làm bộ không thèm để ý mà ngắm cây cối ở trong viện, Thẩm Đại Oa nói: “Mang rượu cho cha và nhị thúc, thỏi mực cho tiểu thúc.”
Thẩm Đại Lang nói: “Còn mua rượu về làm cái gì, trong nhà có không ít rượu nho. Chỉ biết loạn tiêu tiền.”
Lời thì nói như vậy, nhưng mà ý cười trong mắt có giấu thế nào cũng không giấu được, nhi tử mua rượu về đấy, ngửi thôi đã thấy thơm rồi.
Thẩm Đại Oa đi ra ngoài một chuyến, mọi người trong nhà ai cũng đều nhớ tới, chia vải ,tơ lụa và trâm cài ra, Cố Tiêu được một cây trâm bạc, một cuộn vải hoa tử đinh hương.
Chu thị bên kia cũng có phần, nhưng mà bởi vì đồ là do Thẩm Đại Oa mang về,nên đại phòng phải được chia nhiều hơn chút.
Trịnh thị cùng với Thẩm Đại Oa đi rửa mặt chải đầu, Cố Tiêu ôm đồ về phòng cùng với Thẩm Hi Hòa.
Một cuộn vải cũng không ít, chăn trong phòng mới làm lúc thành thân, Cố Tiêu muốn làm hai bộ quần áo, mặc ở bên trong hay là mặc khi đi ngủ cũng được.
Màu sắc này thanh nhã nhẹ nhàng, Thẩm Hi Hòa cũng mặc được.
Cố Tiêu nhìn phòng mình, hai người ở, đồ càng ngày càng nhiều, rổ kim chỉ, khung cửi dệt lụa, trên tường treo tranh chữ, có hai bức là chữ do Thẩm Hi Hòa viết,cô nhìn thấy đẹp, nên đã đóng khung nó lên.
Một bức viết vạn vạn năm năm, một bức viết là tình cảm dài lâu, không phải sớm tối.
Đồ của Thẩm Hi Hòa giống như ít hơn một chút, trong phòng tất cả đều là đồ của cô, ăn dùng, ngăn tủ cô cũng chiếm hơn phân nửa.
Có chỗ nào mà Thẩm Hi Hòa chiếm nhiều chứ, hình như là giường, Thẩm Hi Hòa cao hơn so với cô, to con hơn cô, cho nên chiếm nhiều chỗ hơn.
Cố Tiêu nói: “Để làm quần áo ấm đi.”
Thẩm Hi Hòa: “Quần áo ta vẫn còn khá tốt, năm nay không cần làm đồ mới đâu.”
Lại không làm việc nặng, hắn mặc quần áo luôn cẩn thận,nên không khác với đồ mới lắm.
Cố Tiêu nhìn hắn một cái, “Vậy thì sao mà được chứ, vẫn là phải làm hai bộ, còn có cha nương nữa, cũng phải làm đồ mới.”
Một năm dù sao cũng phải có hai bộ y phục mới.
Thẩm Hi Hòa lúc này mới không lên tiếng nữa, hắn biết tâm ý của cô, “Vậy thì phải cẩn thận mắt, muội cứ luôn đọc sách, rồi thêu thùa may vá bất kể giờ nào, như vậy sẽ làm tổn thương mắt.”
Cố Tiêu nhỏ giọng mà a một tiếng, “Muội biết rồi, huynh đừng lúc nào cũng nói muội. Muội cũng không phải là tiểu hài tử……”
Thẩm Hi Hòa cũng biết, thành thân rồi thì không phải là tiểu hài tử nữa,nhưng mà hắn lại nhịn không được muốn chăm sóc cho Cố Tiêu.
“Muội ở nhà chơi với tam nha nhiều nhất, còn nói không phải là tiểu hài tử sao.”
Cố Tiêu nói: “Đó là bởi vì tam nha đáng yêu, nên muội mới thích nó, cũng không phải hoàn toàn là bởi vì đáng yêu, hài tử nhà mình,có như thế nào cũng sẽ thích.”
Thẩm Hi Hòa dừng một chút, “Muội rất thích tiểu hài tử sao.”
Giọng Thẩm Hi Hòa có chút khàn khàn, Cố Tiêu sửng sốt một chút, cô rất thích, nhưng mà Thẩm Hi Hòa vì sao lại hỏi như vậy, là cái mà cô đang nghĩ sao.
Thẩm Hi Hòa hắn rốt cuộc là có ý gì đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-207.html.]
Cố Tiêu nhất thời nghĩ không ra, cô nói: “Muội rất thích, nhìn tam nha đi, nãi thanh nãi khí, nghe lời hiểu chuyện.”
Cố Tiêu trông nó nhiều hơn, nên tam nha thân thiết với cô nhất, hơn nữa, Cố Tiêu thích làm đồ thủ công, có tiểu nha đầu này, có thể làm cho nó đủ loại quần áo đẹp, hoa cài đầu,đồ trang sức, đem tiểu cô nương trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp,chỉ nhìn thôi thì trong lòng đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Cô cũng không phải là chưa từng nghĩ tới, sẽ có một tiểu khuê nữ đáng yêu như vậy, nói chuyện y nha y nha, Cố Tiêu sẽ tay cầm tay dắt nó đi chơi.
Chơi với đất sét, chạm khắc những con vật nhỏ, còn có rất nhiều chuyện thú vị phải làm nữa.
Cố Tiêu biết, sau khi hai người thành thân vẫn chưa viên phòng, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày này.
Thẩm Hi Hòa cười một cái, “Ta cũng rất thích, sau này có hài tử rồi, thì sẽ dạy nó đọc sách viết chữ.”
Nếu là con trai, thì có thể nghiêm khắc một chút, con gái thì cưng chiều một chút.
Cố Tiêu múc nước rửa mặt chải đầu, cô tháo búi tóc ra, tóc dài rũ ở bên hông, ánh đèn mờ nhạt, hình phản chiếu ở trên gương đồng rất ôn nhu.
“Muội chỉ sợ sau này không phải là một mẫu thân tốt,lúc nào cũng bận rộn chuyện của mình,mà không quan tâm đến hài tử.”
Đa Bảo Các, cửa hàng thủ công, trên người thật sự có rất nhiều việc.
Thẩm Hi Hòa đi qua nắm lấy tay Cố Tiêu, “Mọi việc đều có lần đầu tiên, ta cũng sợ.”
Bất cứ chuyện gì bản thân để ý và lo lắng, thì trong lòng đều sẽ sợ hãi.
Cố Tiêu ngửa đầu nhìn Thẩm Hi Hòa, “Hơn nữa, mang thai sinh con rất vất vả……”
Nếu như cô muốn sinh con,thì nhất định là sinh cho người mình thích, như vậy thì mới chịu được cái loại khổ sở này.
Thẩm Hi Hòa ôm Cố Tiêu vào trong lòng ngực, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, hắn không nỡ.
Thật sự không nỡ.
Lần trước lúc nhị tẩu sinh tam nha, trong phòng truyền đến tiếng hô đau đớn, nhất định là rất đau rất đau.
Thẩm Hi Hòa hơi hé miệng, “Vậy thì……”
Cố Tiêu nhéo eo hắn một cái, “Muội cũng không nói là không sinh mà.” Nếu như cô sinh, vậy thì nhất định là rất thích rất thích Thẩm Hi Hòa, nếu không thì ai lại mạo hiểm lớn như vậy để sinh con chứ.
Đồng tử Thẩm Hi Hòa đột nhiên phóng đại, tay ôm lấy Cố Tiêu cũng chặt hơn, “Ý muội là……”
“Thuận theo tự nhiên đi.” Cố Tiêu vòng lấy eo Thẩm Hi Hòa, thân mình của cô được dưỡng rất tốt, hơn nửa năm nay lại cao lên không ít, trên người cũng có da có thịt.
Hẳn là có thể.
Cô ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của Thẩm Hi Hòa, “Muội nói thuận theo tự nhiên, nếu như có, vậy thì cứ sinh thôi, trai hay gái đều được, không có thì cũng đừng nóng vội, muội không muốn uống mấy thứ thuốc đắng kia nữa đâu.”
Cô tới chỗ này uống nhiều nhất chính là nước gừng đường đỏ, sao có thể uống thêm mấy thứ thuốc đắng nữa chứ.
Thẩm Hi Hòa vỗ vỗ lưng Cố Tiêu, ánh mắt tối sầm lại, “Muội, có phải là cảm thấy, sinh con, thì ngoài miệng nói có là có thể có sao?”
Lúc Cố Tiêu tới Cố gia vẫn còn rất nhỏ, trước khi thành thân cũng không biết có ai từng nói với cô hay không, như thế nào là phu thê, như thế nào là Chu Công chi lễ.
Mặt Cố Tiêu hơi nóng lên, cô đương nhiên là biết làm như thế nào mới có thể có, nhưng mà…… “Nếu không thì sao?”
Thẩm Hi Hòa giống như không còn nghe tiếp được nữa, một tay ôm chặt lấy eo Cố Tiêu, tay còn lại vòng qua chân cô, nhẹ nhàng ôm người lên.
Những ngọn nến thơm trên bàn có mùi thơm nhẹ,ánh nến lập loè, màn lụa bên mép giường có bóng người đang phập phồng.
Đêm dài người không yên tĩnh.
Ngày hôm sau, trời lạnh hơn một chút.
Vươn cánh tay ra bên ngoài, liền bị đông lạnh tới rùng mình.
Thẩm Hi Hòa phải đi làm, nhưng mà hôm nay hắn lại dậy muộn một chút, thấy Cố Tiêu không sao mới yên tâm.
Hắn đóng cửa lại, mình đi nấu cơm sáng, sau đó để lại cháo và một chén canh trứng tôm thịt cho Cố Tiêu.
Ở Thẩm gia, Thẩm Hi Hòa mỗi ngày đều là người dậy sớm nhất, hắn bỏ cơm vào trong nồi hâm nóng, sau đó thu dọn đồ đạc rồi đi làm.
Hắn lại quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt, trong lòng yên tĩnh một chút, sau đó xoay người ra khỏi Thẩm gia.