Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:15
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Món chay có rất nhiều loại, khoai tây sợi, đậu đũa, dưa chuột sợi, cà tím, củ cải, đậu, khoai lang đỏ và các loại dưa nữa.

Bên cạnh để bình gốm đựng tương mè, còn có chai đựng dấm, chén sứ đựng sa tế, đậu phộng giã nhỏ, mè rang, còn có đậu phộng chiên giòn và đậu Hà Lan chiên nữa.

Khách tới thì nhận số trước, sau đó đi tới phía sau chọn đồ ăn,chọn xong rồi thì đem đi cân, sẽ có người trộn lên cho.

Món chay trộn với tương mè, dấm và sa tế, cuối cùng cho đậu phộng và đậu Hà Lan chiên vào.

Món mặn thì đơn giản hơn nhiều, bởi vì đã được kho qua, nên không bỏ tương mè, chỉ cần một dĩa nước chấm sa tế và dấm, ăn như vậy đã rất thơm rồi.

Quán ăn nhiều người, cộng thêm thời tiết nắng nóng, người tới cũng sẽ không quá lề mề, đến số của mình thì vào chọn đồ ăn, chọn xong rồi thì vội vàng đem đi cân rồi trả bạc, mua xong thì vội vàng rời đi.

Mua chút rau trộn, lại mua thêm một chai bia, mùa hè nắng nóng này miễn cưỡng có thể qua đi.

Không chỉ có dân chúng bình thường ăn rau trộn,mà mấy thế gia cũng ăn.

Tỷ như Lục gia.

Từ sau khi Lục Vân Sương bị bệnh,thì Lục phu nhân đã không cho nàng ta tới quán ăn Thẩm gia nữa.

Lục Vân Sương lén đi cửa hàng thủ công mấy lần, Lục phu nhân cũng không biết.

Bà chỉ cho rằng nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời, ra ngoài cũng là đi thu dọn cửa hàng, hơn nữa khí sắc của Lục Vân Sương mấy ngày này cũng rất tốt, nên Lục phu nhân cũng không để việc này ở trong lòng.

Thẳng đến khi trên bàn cơm xuất hiện món rau trộn.

Lục phu nhân căn bản không biết đây là mua ở quán ăn Thẩm gia, ngày thường mỗi buổi tối có thể ăn nửa chén cháo, tối hôm nay có rau trộn ăn được tận một chén.

Trời vừa nóng lên thì bà không đã ăn thịt mấy, hôm nay ăn không ít, bên cạnh chén còn có không ít xương heo nữa.

Vị chua cay nhẹ là món khai vị tốt nhất.

Lục phu nhân nhìn nữ nhi, nói: “Không cay lắm,con có thể ăn một ít, ăn nhiều cơm một chút.”

Thần sắc Lục Vân Sương có chút kỳ quái, sau khi nàng ta ăn qua đồ ăn của quán ăn Thẩm gia một lần thì đi liên tiếp ba ngày, sau đó mới bị đau bụng, tương mè của quán ăn Thẩm gia nàng ta một ngụm là có thể nếm ra được.

Lục Vân Sương nhìn sang nha hoàn hầu hạ, nhẹ giọng nói: “Nương, người thấy ăn ngon sao.”

Lục phu nhân liếc nữ nhi một cái, bà là người, có thể nếm không ra món nào ăn ngon món nào không thể ăn hay sao. “Con ăn không thấy ngon sao, mặc dù là đồ chay, nhưng mà hương vị rất ngon, tương này rất thơm, cũng không cay lắm, vị chua vừa phải, mùa hè ăn chút đồ chay cũng tốt, ngày mai vẫn sẽ ăn món này”

Lục Vân Sương ho khan một tiếng, “Nương, món này hẳn là mua ở quán ăn Thẩm gia, nữ nhi cũng thấy ăn rất ngon, ngày mai để cho quản gia lại đi mua một lần nữa.”

Sắc mặt Lục phu nhân cứng đờ, nhưng mà đã lớn tuổi như vậy rồi, lời đã nói ra giống như bát nước đã đổ đi vậy, vốn dĩ người có thành kiến với Thẩm gia là bà.

Lục phu nhân thở dài, “Mua đi, mùi vị quả thật không tồi.”

Không chỉ có Lục gia như vậy, mà mấy nhà khác cũng như thế.

Mọi người ở thành Thịnh Kinh vẫn luôn ăn món rau trộn cho tới mùa thu, cái nóng tan dần đi, mới dần dần không ăn nữa.

Không bán rau trộn, lại bắt đầu bán hàu nướng,trên thực đơn lại có thêm một món nữa,đó là món cà tím sốt tỏi.

Thẩm gia trồng không ít cà tím loại dài, làm món rau trộn đã bán đi không ít, thu hoạch xong đều để ở trong hầm, sẽ không hư nhanh được, bây giờ vừa hay có thể nướng bán.

Cà tím được chia làm đôi, bên trên cho thêm tỏi và ớt sừng đã được tẩm ướp, đặt ở trên giá nướng, cái tư vị kia không cần phải nhắc tới.

Một phần cà tím nướng chỉ cần hai mươi văn tiền, vừa có thể ăn no vừa có thể ăn ngon nữa.

Mùa thu là mùa thu hoạch, Thẩm gia có thêm thôn trang, 163 mẫu đất, thu hoạch vụ thu phải mất mấy ngày.

Khắp cánh đồng đều là màu vàng, lúa mạch màu vàng, bắp màu vàng, hồng cũng là màu vàng.

Mấy người trong thôn trang đang thu hoạch vụ thu, người cắt lúa mạch, người bẻ bắp, người thì đào khoai lang đỏ.

Thu hoạch xong thì đưa đến sân của nông hộ, cho dù không phải là đồ nhà mình,nhưng mà nhìn cũng rất vui mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-206.html.]

Thẩm lão gia tử thời gian này vẫn luôn ở thôn trang trông chừng, thường thường cũng sẽ phụ một tay, thấy mấy nông hộ thì sẽ nói hai câu, đơn giản là thu hoạch rất tốt, ông trời cho miếng cơm ăn.

Trong lòng Thẩm lão gia tử rất vui mừng, ông không nói với ai về tâm trạng của mình, ngay cả Chu thị cũng không nói.

Ông sống tới từng tuổi này, khi còn nhỏ đọc sách được mấy năm, sau đó thành thân, cưới Chu thị, nhưng chưa phân gia.

Thẩm gia thật sự rất nghèo, trước khi phân gia nghèo, sau khi phân gia cũng nghèo, ông mệt c.h.ế.t mệt sống lo cho mấy đứa con đi đọc sách, chỉ hy vọng Thẩm gia có thể nuôi ra được nhân tài.

Tam Lang công khóa rất tốt, trở nên nổi bật.

Cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn, cũng dọn từ Quảng Ninh đến Thịnh Kinh.

Đại phòng, nhị phòng, tam phòng đều rất tốt, lão nhân như ông đây ngược lại là không có chuyện gì để làm nữa.

Thẩm lão gia tử cả đời làm ruộng, không trồng trọt thì đi tới bến tàu làm cu li, mới tích cóp được bấy nhiêu gia tài.

Ông chỉ biết trồng trọt, ở Thịnh Kinh không có chuyện gì để làm, may mắn có cái thôn trang, trồng trọt, thu hoạch vụ thu, con người một khi đã rảnh rỗi thì hay suy nghĩ lung tung, Thẩm lão gia tử hy vọng có chút việc để làm.

Thôn trang thu hoạch vụ thu hơn mười ngày, sau khi lương thực phơi khô rồi cất vào kho, Thẩm lão gia tử mới trở về.

Vừa về đến nhà, ông liền đem tin vui được mùa nói cho người trong nhà.

Tổng cộng có 163 mẫu đất, thu được không ít lương thực, cung cấp cho quán ăn, nhà mình ăn, có ăn thế nào cũng đủ.

Thẩm lão gia tử còn mang sản vật của thôn trang về nữa, gồm hai sọt hồng, khoai lang đỏ vừa đào lên, mấy túi đậu, cá vớt từ dưới sông lên, một sọt tôm.

Cố Tiêu nuôi tôm ở trong bồn,để dành buổi tối chiên lên ăn, đậu đỏ đưa đến cửa hàng thủ công, khoai lang đỏ phơi hai ngày, chờ ngọt hơn thì đưa tới quán ăn.

Toàn bộ lương thực đặt ở kho lúa, hạt tốt thì để làm giống, sang năm có lẽ vẫn là một năm bội thu.

Trịnh thị là tân tức phụ vừa mới gả vào, sau khi biết của cải của Thẩm gia, thì nàng ta cũng không dám nghĩ nhiều, Thẩm Thành không có ở nhà, việc nàng ta có thể làm chỉ có hiếu thuận cha mẹ chồng,và lo mấy việc vặt vãnh trong nhà.

Nếu như có thể, thì sẽ học nấu ăn.

Trịnh Vân Thư cùng tuổi với Cố Tiêu, nên có nhiều chuyện để nói với nhau, Thẩm Thành cuối tháng 5 đi, bây giờ đã là giữa tháng tám rồi,mà vẫn chưa về.

Vừa mới tân hôn, tất nhiên là tương tư tình thiết.

Bây giờ thu hoạch vụ thu đã kết thúc, nếu như Thẩm Thành trở về thì có lẽ nàng ta có thể đi theo cùng rồi.

Trịnh Vân Thư làm sạch cá, cô nương từ nhỏ lớn lên ở bờ biển,đã làm quen mấy việc này.

Một con đem kho một con làm món cá chua ngọt, tôm ướp xong thì đem chiên lên, hai món rau xào, hai món hầm, đây là cơm tối của Thẩm gia.

Đang ăn, thì cổng lớn liền truyền đến động tĩnh, Trịnh thị như có cảm giác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang ngừng ở trước cửa lớn, một người từ trên xe nhảy xuống, không phải Thẩm Thành thì là ai.

Đũa trong tay Trần thị thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, “Sao trở về vào giờ này,ăn cơm chưa……”

Đại oa vỗ trán, trước tiên nhìn qua Trịnh thị, thức ăn Thẩm gia rất ngon, Trịnh thị đã béo lên so với lúc hắn đi.

Đại oa nói: “Vốn dĩ buổi sáng sẽ về đến,nhưng mà trên đường lại bị trì hoãn một lúc, vẫn chưa có ăn cơm đâu, đói bụng cả đường rồi……”

Nói xong, Thẩm Đại Oa còn sờ bụng nữa.

Trịnh thị vội vàng đi lấy thêm một bộ chén đũa tới, đại oa cười với nàng ấy, sau đó nói: “Con mang về không ít đồ, cơm nước xong rồi xem.”

Từ nam hướng bắc, đường xá xa xôi, mang nhiều đồ như vậy thật không dễ dàng.

Người Thẩm gia không hỏi nhiều, chờ cơm nước xong, thì tự nhiên sẽ nhìn thấy thôi.

Trịnh thị múc cho đại oa một chén cơm đầy, thức ăn Thẩm gia rất ngon, ở bên ngoài chắc chắn là không được ăn thức ăn ngon như vậy rồi.

Đại oa cũng rất đói,ăn từng miếng lớn, một đường màn trời chiếu đất, hắn thật sự rất đói bụng.

“Vẫn là cơm nhà ăn ngon nhất!” Thẩm Đại Oa ỷ vào răng mình tốt, ăn tôm chiên một con cho hết vào miệng, ngay cả vỏ cũng không nhả ra.

Trần thị nói một câu: “Cá này là tức phụ con hầm đấy.”

Loading...