Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:06
Lượt xem: 87

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gia Minh Đế đúng là có ý này, nhưng mà thành Thịnh Kinh xảy ra chuyện như thế này, hắn cũng bỏ đi ý niệm cải trang đi tuần, nhưng mà nghe nói thức ăn trong quán ăn Thẩm gia không tồi, “Trương Bảo Trung, ngươi xuất cung tới quán ăn Thẩm gia mua chút thức ăn về đi.”

Đồ ăn mà Ngự Thiện Phòng làm ra đã ăn nhiều rồi, cũng muốn ăn chút gì đó không giống.

Trương Bảo Trung: “Nô tài tuân chỉ.”

Hắn không lắm miệng khuyên đồ ăn ở bên ngoài không sạch sẽ, không nên ăn mấy thứ linh tinh,lời Hoàng Thượng nói chính là thánh chỉ, nếu như ăn hài lòng,thì đó chính là phúc của Thẩm gia.

Trương Bảo Trung tự mình đi, không kinh động bất luận người nào, mua xong lại lặng lẽ trở về, thức ăn vẫn còn nóng, hắn mua mấy món có thể mang về như gà rán, thịt viên và sushi.

Tiểu long bao Ngự Thiện Phòng cũng có,nhưng mà Trương Bảo Trung vẫn mua hai lồng về.

Gia Minh Đế truyền một chén cháo và mấy món thức ăn kèm, sau đó ăn mấy món ăn kèm, trước khi ăn cũng là do thái giám thử thức ăn trước.

Gia Minh Đế ăn sushi trước, rất tươi, nước sốt ở bên trong chua chua, dưa chuột và củ cải giòn giòn, thịt viên không phải là nhân thường hay ăn, gà rán là ăn nhiều nhất, còn uống thêm một chén cháo nữa.

Ăn xong, Gia Minh Đế sờ bụng, “Tạm được.”

Trương Bảo Trung mở to hai mắt nhìn, Hoàng Thượng ngày thường đều ăn thức ăn do Ngự Thiện Phòng làm, đầu bếp tốt nhất trên đời này đã ở chỗ này rồi, có thứ gì tốt mà chưa được ăn qua chứ, thế nhưng lại nói tạm được.

Gia Minh Đế lại nói: “Ăn vào cảm giác rất tươi ngon.”

Nhưng mà Gia Minh Đế không phải là người coi trọng ăn uống, ăn qua một lần là được rồi.

Trương Bảo Trung âm thầm giật mình, chờ đến phiên người khác hầu hạ liền về phòng hâm nóng lại thức ăn mua cho mình, đúng là rất tươi ngon, hương vị cũng không tệ, nếu có thể uống một chút rượu thì càng tốt.

Trương Bảo Trung thật ra có chút bội phục người Thẩm gia, lục nguyên cập đệ, Thẩm Hi Hòa lại đi Tấn Dương trị thủy, có Trạng Nguyên nào mà không phải vào Hàn Lâm Viện trước, rèn luyện mấy năm rồi mới nói chứ.

Kết quả là Thẩm Hi Hòa đã thăng quan rồi, bây giờ lại xảy ra chuyện này, Hoàng Thượng hạ lệnh nghiêm trị, lại có quan hệ với Thẩm gia, nhiều tiệm cơm tửu lầu như vậy, mà chỉ có Thẩm gia làm tốt nhất.

Cũng không thể chỉ nói đó là may mắn, chỉ có thể nói cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, gì cũng không sợ.

Bây giờ thăng quan lại có ban thưởng, xem ra còn phải đi một chuyến tới Thẩm gia nữa.

Thăng quan phát tài là hỉ sự, chính tam phẩm tả thị lang, chưa có ai lại được thăng quan nhanh như vậy.

Chu thị nghe xong cũng không dám tin, “Thật sự thăng quan sao? Còn chưa đến một năm nữa……”

Cố Tiêu nói: “Nương, ban thưởng cũng đã có rồi, còn có thể là giả được sao.”

Cũng may là còn kịp, nếu không còn phải kiểm tra tư lịch, Chu Mục Chi vừa đi, thì chức quan không phải là để trống rồi sao, một đám người dịch lên trên, liền đến phiên Thẩm Hi Hòa.

Hơn nữa xác thật có công trên người, nên mới có thể thăng chức.

Nhưng mà người ở lục bộ, quan trạch vẫn ở chỗ này, không đổi nữa.

Hoàng Thượng thưởng tơ lụa vải vóc, gốm sứ trang sức, trà cũng có hai hộp, Cố Tiêu cất trà đi,để dành có khách tới thì uống.

Tơ lụa vải dệt thì trực tiếp chia ra.

Màu xanh bích đưa cho Chu thị và Thẩm lão gia tử, màu tím đưa cho Trần thị, màu đỏ quả hạnh cho Lý thị, Cố Tiêu giữ lại cuộn màu tím xanh, còn cuộn màu trắng thì để lại làm xiêm y cho Thẩm Hi Hòa.

Bình hoa bằng sứ thì trực tiếp bày lên, đồ do Hoàng Thượng ban thưởng, bày lên nhìn rất có thể diện.

Thẩm Hi Hòa thời gian này đều đi sớm về trễ, có khi Cố Tiêu đều không đợi được hắn về, Cố Tiêu lại bận chuyện trong cửa hàng, nằm trên giường không được mười lăm phút là đã ngủ say rồi.

Ban ngày trời nóng, sáng sớm và tối mát mẻ, ban đêm Thẩm Hi Hòa trở về, sẽ đắp chăn mỏng cho Cố Tiêu.

Chớp mắt đã tới tháng sáu.

Mặt trời chói chang, những chiếc lá cuộn mình trong nắng,cửa hàng thủ công cuối cùng cũng khai trương.

An Vân mang theo rất nhiều người tới ủng hộ, các nàng gọi thức ăn đồ uống trước, đều là tùy ý gọi, mỗi người một phần thức ăn một ly thức uống, là đồ tiêu khiển, nên cũng không ai coi trọng lắm.

Sau đó mới bắt đầu chọn đồ thủ công.

An Vân đã làm qua đồ chơi vải nỉ rồi, vẫn là do Cố Tiêu tự mình dạy đấy, lần này nàng muốn thử thứ khác xem sao, sợi len cũng không dễ chơi, nên nàng muốn làm đồ gốm.

Trong cửa hàng thủ công, đồ sứ được đặt trên bàn, nhìn hình thù kỳ quái, có cái thì miệng hơi nhô ra, có cái thì bụng lõm vào, tóm lại là nhìn rất kỳ quái.

An Vân nghĩ thầm, nàng không làm được mấy thứ xinh đẹp kia, làm thành như vậy chắc là được, cũng không khó lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-202.html.]

Một đám quý nữ không tiện làm mất mặt mũi An Vân, đều chọn làm gốm thủ công.

Nơi làm đồ gốm thủ công ở bên cạnh cái bàn ở lầu một, là mấy cái ghế đẩu, phía trước có bàn xoay bằng gỗ, Cố Tiêu chọn một món dạy các nàng, đất sét mềm mịn, không có bàn xoay chạy bằng điện,nên phải cẩn thận khống chế tốc độ bàn xoay mới có thể làm tròn được.

Chỉ là bộ công cụ này đối với Cố Tiêu mà nói thì rất đơn giản, nhưng đối với người khác thì rất khó.

An Vân dính đất sét đầy cả tay.

Nàng muốn làm một cái bình để cắm hoa,chính là mấy loại để trên bàn, trên thân bình chỉ cần vẽ một vài mặt trời nhỏ là được.

Chỉ là thứ này nhìn thì dễ, mà làm thì khó, ngay cả thân bình cũng không đứng vững được, một khi không cẩn thận làm sai một cái, là đã thành một bãi đất sét mềm nhũn rồi.

An Vân: “……”

Sau đó một vị quý nữ ở bên cạnh kinh hô một tiếng, “Là như thế này sao?”

Vị cô nương kia đang đỡ đất sét, làm một cái bình, cũng không được thẳng lắm, nhưng mà làm khá hơn nhiều so với những người khác.

Con người chính là như vậy, làm thứ gì, chỉ cần có hiệu quả một chút thì đã cao hứng không thôi rồi.

Đặc biệt là khi làm nhanh hơn so với người khác.

Cố Tiêu gật đầu một cái, “Từ từ làm, đừng có gấp, tay vẫn phải đỡ lấy, đất sét ở dưới bàn tay của cô nương, cẩn thận cảm thụ một chút, nó rất là nghe lời.”

Vị cô nương kia dùng sức gật đầu, “Đúng vậy, nó sẽ thay đổi theo hướng của bàn tay mình, muốn biến thành hình dạng gì liền biến thành hình dạng đó.”

An Vân nghe không nổi nữa.

Cái gì mà muốn biến thành hình dạng gì liền biến thành hình dạng đó chứ, nói lời này mà nghe được sao, sao nàng lại không làm được chứ.

Ngoài An Vân ra,thì những người khác cũng như vậy, cả tay dính đầy đất sét không nói, mà còn bày ra một đống lộn xộn, chỉ có thể làm lại một lần nữa.

Thực sự có câu nói phải dựa vào thiên phú.

Cố Tiêu thấy tay của vị cô nương kia rất khéo, đỡ đất sét muốn biến thành cái dạng gì liền biến thành cái dạng đó, giống như đang chơi đùa với nó vậy, cuối cùng còn nặn một cái lá sen ở miệng bình nữa.

Phôi đã làm xong phải trải qua phơi chế, sau đó mới có thể tráng men và đem đi nung được.

Mấy người An Vân miễn cưỡng làm xong, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ tới lên màu.

Một tay lấm lem đất sét, cũng không quan tâm phải ăn gì, mấy vị cô nương rửa tay sạch sẽ, rồi mới ngồi xuống bàn bên cạnh ăn bánh kem uống đồ uống.

An Vân gọi một phần bánh xoài,và một ly trà sữa thạch trân châu nữa.

Dĩa có vẽ hình quả xoài, nhìn rất đáng yêu.

An Vân dùng muỗng nhỏ múc một miếng, múc một lớp vỏ bánh gạo nếp và nửa muỗng kem bơ phủ sốt xoài nữa.

Nàng mở miệng ăn một miếng.

Vào miệng có chút lạnh, lớp vỏ bằng gạo nếp ở bên ngoài rất ngon miệng, kem bơ bên trong ngọt lịm, có vị xoài, tâm trạng sa sút bởi vì vừa làm gốm bỗng chốc đã bay đi hết.

An Vân lại uống một ngụm trà sữa.

Nàng đã uống qua trà hoa, trà trái cây, trà xanh,nhưng chưa uống qua trà sữa, hóa ra có thể bỏ thêm nhiều thứ vào bên trong như vậy, hóa ra lại ngọt như vậy.

Cái thạch kia ăn rất ngon, trân châu cũng ăn ngon, An Vân rất muốn mua một ly mang về.

Đồ ngọt, chỉ cần ăn một miếng là đã cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rồi.

An Vân gọi bánh xoài, những người khác thì gọi món khác, dĩa đựng điểm tâm có màu hồng có màu vàng,nhỏ nhỏ, nhìn rất đẹp.

An Vân cứ nhìn chằm chằm,làm cô nương ở bên cạnh có chút không được tự nhiên, “Nếu không thì quận chúa nếm thử cái của ta đi, vị dâu tây, dâu tây ở bên trong vừa lớn vừa ngọt.”

Bây giờ đang là mùa dâu tây, thôn trang trồng không ít, mỗi ngày đều đưa tới đây.

Cho nên pancake dâu tây ở bên trong có rất nhiều dâu tây.

An Vân gật đầu, “Vậy ngươi cũng nếm thử cái của ta đi.”

Lễ nghi của quý nữ trong thành Thịnh Kinh là quan trọng nhất, ai cũng không thể ăn quá nhiều được, có thể ăn của nhau là tốt nhất.

Một lớp vỏ bánh mỏng, bên trong đều là bơ trái cây, An Vân thỏa mãn mà nuốt xuống, sau đó uống một hớp lớn trà sữa.

Loading...