Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:45:09
Lượt xem: 133
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu chưởng quầy nói: “Phía sau còn có, ta sẽ đi lấy ra cho cô nương.”
Cố Tiêu vẫn không hài lòng, “Còn nữa không?”
Lưu chưởng quầy sờ cằm, “Cái khác thì không có nữa, cô nương muốn kiểu dáng nào, nếu không ngại thì có thể nói ra nghe một chút, nói không chừng có thể nung ra được.”
Cố Tiêu đưa qua một tờ giấy, “Ta muốn kiểu như vậy.”
Lưu chưởng quầy nhìn Cố Tiêu một cái, sau đó mở tờ giấy ra, trên đó là một bản vẽ mẫu hoa văn, đằng trước là một đóa hoa,nhưng lại giống như là chữ.
Ba phiến lá mỏng, bên cạnh là một đóa hoa lan, phía sau là ba chữ ——quán ăn gia.
Lưu chưởng quầy nhìn kỹ một chút, “Cái đằng trước là chữ sao?”
Cố Tiêu: “Là chữ Thẩm?”
Lưu chưởng quầy ai u một tiếng nói: “Thật đúng là chữ Thẩm sao, cô nương muốn nung mẫu này sao, làm sao lại có cách vẽ như vậy được chứ? Trước tiên nói một tiếng với cô nương trước, nếu như nung ra được thì giá cả phải thêm năm văn tiền nữa.”
Một cái chén là mười văn tiền, phải thêm năm văn…… cô dám làm là bởi vì cửa hàng bán đồ sứ ở tỉnh thành chỉ có mấy nhà, mấy chỗ khác cũng không chắc sẽ nhận lấy việc này.
Lò sứ là việc mua bán một vốn bốn lời, thời buổi này việc làm ăn buôn bán kiếm ra tiền cũng chỉ có mấy thứ này mà thôi,còn đồ sứ, lá trà, tơ lụa, thậm chí đến muối và đường, thì đều là việc mua bán của triều đình.
Cố Tiêu nói: “Mẫu hoa văn này chỉ có thể nung cho một mình ta thôi, không được nung để bán cho người khác.”
Lưu chưởng quầy cười hai tiếng, xem lời này kìa, hắn là chưởng quầy cửa hàng đồ sứ của một tỉnh thành, còn hiếm lạ một cái mẫu hoa văn này hay sao.
Mẫu hoa văn đúng là vẽ có chút độc đáo và khéo léo, nhưng mà bọn hắn cũng không thiếu hoa văn đâu.
Cố Tiêu thanh toán tiền đặt cọc xong, lại ký văn thư, hẹn 5 ngày sau sẽ tới lấy.
Đã giải quyết xong chuyện này nhưng Cố Tiêu vẫn chưa rời đi ngay, cô hỏi: “Vậy có thể mượn lò nung để nung đồ hay không, ta có thể đưa tiền.”
Lưu chưởng quầy sửng sốt một chút, “Nung cái gì?”
Cố Tiêu nói: “Là búp bê gốm, có khoảng 30 cái, cộng thêm mấy thứ đồ nho nhỏ khác nữa, thì có hơn 60 cái, mỗi cái cao hai tấc.”
Lưu chưởng quầy chép chép miệng, “Cái này…… Cô nương, cửa hàng của chúng tôi chưa nung qua búp bê gốm bao giờ, nung ra thành quả thế nào cũng không dám bảo đảm……cũng không dễ ra giá, như vậy đi, ta sẽ đi hỏi đông gia của chúng tôi xem sao.”
Lưu chưởng quầy chỉ là chưởng quầy, quản lý một gian cửa hàng trong tỉnh thành, việc nhỏ có thể làm chủ, nhưng mà đại sự thì phải đi hỏi ý đông gia.
Cố Tiêu gật đầu, “Vậy thì xin đa tạ.”
Lưu chưởng quầy tiễn Cố Tiêu ra ngoài, sau đó mở bản vẽ ra nhìn kỹ lại, đáy là sứ trắng, hoa văn màu xanh lam, thực sự rất đẹp.
Còn là chữ Thẩm nữa, quán ăn Thẩm gia, làm buôn bán thức ăn.
Thật sự không tồi, trực tiếp in tên quán ăn lên, có thể kéo được nhiều khách quen.
Lưu chưởng quầy dặn dò tiểu nhị vài câu, sau đó mang theo bản vẽ đi đến lò sứ ở ngoài thành.
Giờ này công nhân đều đang bận rộn, vừa hay đông gia cũng đang ở đây.
Đông gia cũng họ Lưu, gia thế giàu có, không chỉ có một cửa hàng ở tỉnh thành,nên ngày thường phải đi tới các nơi khác kiểm tra.
Lưu chưởng quầy nói rõ ý đồ đến đây của mình, “Vị cô nương kia nói muốn nung một bộ đồ sứ, ta nhìn hoa văn cũng đơn giản, nên đã đồng ý rồi.”
Đông gia liếc nhìn hoa văn, “Cứ nung đi, mấy loại chuyện thế này sau này không cần hỏi ta.”
Lưu chưởng quầy ai một tiếng, “Ngoài đồ sứ ra, thì vị cô nương đó còn muốn nung búp bê gốm nữa, cao hai tấc, đông gia, chúng ta có nung không?”
“Búp bê gốm?” Đông gia nhíu mày, hắn đã làm ăn được mấy chục năm rồi, tiền cũng không thiếu, nung búp bê gốm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nên cũng lười làm mấy chuyện phiền toái này. “Mấy cái?”
Lưu chưởng quầy nói: “Hơn 60 cái.”
Đông gia không nói chuyện, mà là nhìn kỹ lại bản vẽ, có hoa văn và chữ, vẽ cũng không tồi, búp bê gốm …… “Cứ nung thử xem sao, chừa ra một cái lò nhỏ để nung cho nàng ta.”
Lưu chưởng quầy gật đầu, “Vậy thì phải tính bao nhiêu tiền đây?”
Đông gia vỗ bản vẽ vào trong lòng n.g.ự.c của Lưu chưởng quầy, “Nếu muốn nung thì phải tốn mười lượng bạc.”
Lò nhỏ sẽ không làm trì hoãn công việc khác, đốt lò hai ngày, rồi để nguội một ngày, ước chừng cũng khoảng mười lượng bạc.
Đông gia muốn nhìn một chút búp bê gốm nung ra sẽ trông như thế nào, “Khi nào nàng ta tới đây, ta muốn gặp.”
Lưu chưởng quầy nói: “Được, ta sẽ đi hỏi một chút, mười lượng bạc có muốn làm hay không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-110.html.]
————
Cố Tiêu ra khỏi cửa hàng đồ sứ, ở trên phố mua chút đồ liền về nhà.
Thẩm Hi Hòa về muộn, buổi tối Cố Tiêu và Linh Đang nấu cháo đậu xanh, hầm xương sườn và thịt ba chỉ, sau đó xào thêm rau, cơm nước xong, thì mỗi người gặm một quả đào lớn.
Linh Đang ăn đến bụng tròn vo, “Sư phụ, Thẩm công tử giờ Hợi mới về sao?”
Cố Tiêu gật đầu, “Con đi ngủ sớm một chút đi, đừng thức quá khuya.”
Linh Đang vẫn là tiểu hài tử, nên đi ngủ sớm.
Linh Đang gật đầu, nó có cảm giác Thẩm công tử không thích nó cho lắm, nó nên nói ít làm nhiều kiếm nhiều tiền.
Đứa nhỏ chín tuổi không hiểu tình là thứ gì, Thẩm công tử là biểu ca của sư phụ, và cũng là vị hôn phu của sư phụ, vậy thì sau này nó phải gọi như thế nào đây, sư phụ sư nương……
Linh Đang thu dọn chén đũa xong thì về phòng,nó đốt đèn lên làm đồ chơi vải nỉ,mãi cho đến giờ Hợi, khi bên ngoài có động tĩnh thì nó mới thổi tắt đèn, rồi leo lên giường đi ngủ.
Thẩm Hi Hòa xách theo không ít đồ về.
Hành lý quần áo, sách vở bút mực, còn có quạt xếp mà Cố Tiêu tặng hắn.
Đồ có không ít, Cố Tiêu duỗi tay ra muốn nhận lấy.
Thẩm Hi Hòa đã xách theo cả một đường rồi,chỉ còn một đoạn ngắn như vậy cũng không cần thiết phải để cho Cố Tiêu cầm, “Không nặng, ta cũng không mệt, hôm nay muội làm những gì?”
Thẩm Hi Hòa sợ mình không có ở nhà, Cố Tiêu một mình ở nơi xa lạ như vậy sẽ nhàm chán.
Cố Tiêu đi bên cạnh Thẩm Hi Hòa, gió đêm mát lạnh, mát mẻ hơn ban ngày rất nhiều, “Buổi sáng dọn dẹp nhà cửa, buổi chiều đến cửa hàng đồ sứ đặt một bộ đồ sứ, muội đã nghĩ kỹ rồi,muội sẽ mở một quán ăn, buổi trưa và buổi tối sẽ bán mì trộn.”
Thẩm Hi Hòa cất hành lý vào trong phòng, “Như vậy có mệt quá không?”
Cố Tiêu lắc đầu, “Rửa chén và rửa rau thì có thể thuê người về làm,sẽ không mệt đâu, đi thôi,đi ăn cơm.”
Cố Tiêu vào bếp dọn cơm lên, cô làm một chén mì xương sườn cho Thẩm Hi Hòa, một chén mì lớn, bên trên có năm miếng sườn dài một tấc, đã hầm đến chín mềm,nên rất dễ rút xương ra.
Cố Tiêu đã ăn cơm tối, cho nên chỉ uống nửa chén canh xương sườn, Thẩm Hi Hòa cúi đầu ăn, sau đó nhân lúc Cố Tiêu không chú ý thì gắp một miếng xương sườn cho cô.
Cố Tiêu ăn một miếng, Thẩm Hi Hòa vẫn còn bốn miếng, “Muội ăn một miếng là được rồi, cơm tối bọn muội cũng ăn xương sườn, huynh ăn nhiều một chút đi, lát nữa còn phải đọc sách nữa.”
Thẩm Hi Hòa ừ một tiếng, “Ta đọc sách đến rất khuya, muội đi ngủ sớm một chút.”
Cố Tiêu gặm xương sườn, gật đầu, “Được.”
“Nhớ phải ngâm nước ngải cứu.”
“Bây giờ muội không còn đau nữa rồi, còn phải ngâm nữa sao.” Cố Tiêu uống canh xong, không chạm vào đồ lạnh, mỗi ngày ngâm nước ngải cứu thật sự là có ích,bây giờ cô đã không còn đau nữa rồi.
Tâm lý mọi người đều là như vậy, không đau thì không cần quan tâm, không cần kiêng kị gì nữa, uống nước lạnh,rồi ăn đào lạnh đã ngâm trong nước giếng, dù sao cũng không đau, nên mùa hè cứ thoải mái một chút.
“Phải ngâm, ngâm xong thì đi ngủ.” Trong chuyện này thì Thẩm Hi Hòa không thể nào để cho Cố Tiêu quyết định được.
Ngâm thì ngâm, ngải cứu cô cũng có mang theo, Cố Tiêu nói: “Muội đi nấu nước đây, huynh rửa chén đi.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Đúng rồi, sau này mỗi buổi sáng ta sẽ ăn ở bên ngoài, muội không cần dậy sớm nấu cơm cho ta đâu.”
Hắn ra ngoài rất sớm, nên muốn cho Cố Tiêu ngủ thêm một chút, ở bên ngoài có bán đồ ăn sáng, cũng không đắt, sau này cứ ăn ở bên ngoài là được.
“Vậy được rồi,” Cố Tiêu thở dài ở trong lòng, “Muội đi nấu nước.”
Đêm khuya tĩnh lặng, Cố Tiêu ngâm xong nước ngải cứu liền lên giường ngủ, cô dậy muộn, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, Thẩm Hi Hòa để lại một tờ giấy ở trên bàn.
Linh Đang cũng đã dậy, “Sư phụ, buổi sáng chúng ta sẽ làm gì?”
Cố Tiêu cất tờ giấy đi, “Ăn cơm trước đi, rồi lát nữa sẽ đi cửa hàng đồ sứ.”
Linh Đang gật đầu, “Con đi nhóm lửa.”
Cố Tiêu lại mở tờ giấy ra nhìn, nhìn thêm một lát thì đem cất đi, “Ta đi rửa mặt chải đầu trước, sáng nay sẽ nấu mì sợi ăn.”
Thẩm Hi Hòa đã dậy từ sáng sớm, vào mùa hè, trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã đứng ở bên ngoài nhìn vào cửa phòng của Cố Tiêu, bên tai vang lên tiếng côn trùng kêu vang.
Hắn về phòng xé một tờ giấy, rồi viết mấy chữ lên trên đó.
—— muộn chút ta sẽ trở về.