Vừa đi ra ngoài đã thấy cửa nhà bên cạnh đóng sầm lại, Thư Nhan nghiêng đầu liếc nhìn Trương Hoa Tú.
"Chắc chắn là bà cụ nhà bên cạnh, bình thường cứ thích nhòm ngó chuyện của nhà người ta. Cứ có một chút biến động nhỏ, là bà ta sẽ thêm mắm thêm muối, nói linh tinh với người khác." Nhắc đến bà cụ này, Trương Hoa Tú lại thấy ấm ức.
Cô ấy nhiều tuổi như vậy rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, có phần lớn công lao đều nhờ bà cụ bên cạnh. Vốn dĩ lúc cô ấy hai mươi hai tuổi có một ứng cử viên không tệ, đang trong trạng thái tìm hiểu lẫn nhau. Có một lần trên đường về nhà, xe đạp của cô ấy bị hỏng, đồng nghiệp trong xưởng sửa giúp một chút. Kết quả ngày hôm sau lập tức có tin đồn nói cô ấy không đứng đắn, làm chuyện bẩn thỉu với người đàn ông đã có vợ. Bởi vậy, người đàn ông không tệ đó đã dần dần xa lánh cô ấy.
Vì vậy, mẹ Trương cầm d.a.o thái rau đến nhà bà cụ náo loạn một trận, người trong xưởng và người trong sân mới biết bà cụ nói linh tinh. Nhưng vậy thì đã sao, người đàn ông đó đã đính hôn theo sự sắp xếp của ba mẹ.
TBC
Trương Hoa Tú không ghét bà cụ, có thể nhìn rõ người ta trước khi kết hôn thì càng tốt. Lỡ sau khi kết hôn, đến lúc thì càng khó chịu. Không hận nhưng lại ghét người như vậy, giống như lần này cô ấy mua đứt thâm niên, bà cụ lại nói với người bên ngoài rằng cô ấy phạm lỗi nên bị sa thải, mẹ Trương lại cãi nhau với bà cụ một trận vì chuyện này. Tại sao Ngô Tú Nguyệt lại muốn chuyển nhà đến vậy? Nhà nhỏ là một chuyện, còn có một nguyên nhân nữa đó chính là bà cụ nhà bên cạnh. Dù nói lớn tiếng hơn một chút cũng không dám, không thì bà cụ lại nói vợ chồng họ đánh nhau.
Thiên Bảo ngủ giống một chú heo con vậy, Thanh Thanh thức dậy giữa đường, nhìn thấy Trương Hoa Phong thì giật mình, quay đầu sang nhìn Thư Nhan mới đỡ hơn một chút.
"Mẹ."
"Dậy rồi à, vậy con xuống tự đi đi."
"Không sao, gần đến rồi, cứ để tôi bế con bé." Trương Hoa Phong cảm thấy cô bé trong lòng nhẹ tênh, không nặng bằng một nửa con trai của anh ta.
Đến trước cửa nhà, Thư Nhan khách sáo gọi họ vào trong ngồi một lúc nhưng Trương Hoa Phong và Trương Hoa Tú đã khách sáo từ chối.
"Vậy tôi không tiễn nữa, cảm ơn hai người." Thư Nhan bế Thiên Bảo nhìn họ rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-97.html.]
Ba mẹ con đi vào, Thư Nhan bảo Thanh Thanh đi tắm trước, Thiên Bảo ngủ rồi nên đành thôi, cô giúp cậu bé cởi giày, đến ngày mai rồi tắm.
"Hôm nay ở nhà Trương Thành Hàm thấy thế nào?" Thư Nhan giúp con gái lau tóc, tóc đã dài hơn rất nhiều rồi, chất tóc tốt hơn cô rất nhiều, có thể hơi cứng, sau khi khô thì vươn lên trời, bây giờ chỉ có thể đội mũ.
"Tốt lắm ạ, mẹ của Trương Thành Hàm nấu rất nhiều món, cứ luôn gắp thịt cho con và em trai, bà nội cậu ấy nói là đặc biệt làm cho chúng con." Diệp Thanh Thanh quay đầu liếc nhìn Thư Nhan, rồi lại cúi đầu để cô tiếp tục lau tóc.
Thư Nhan nhíu mày, có thể những lời này là vô ý, cũng có thể là cố tình nói cho cô bé nghe, để cô bé về nói cho cô nghe. Bà nội của Trương Thành Hàm... hơi sân si!
"Mấy ngày nay mẹ khá bận, khoảng bốn, năm ngày nữa, hoạt động của cửa hàng qua đi. Mẹ có thể tự đến đón hai con tan học, mấy ngày nay ở nhà Trương Thành Hàm thì nhớ trông chừng em trai, đừng cho em trai nghịch ngợm quá." Dù sao thì cũng ở trong nhà của người ta, nghịch ngợm quá chắc chắn người ta sẽ ghét.
"Em trai rất ngoan, Ngô Thanh Thanh nhìn Thư Nhan: "Em trai thật sự rất ngoan."
Thư Nhan sững sờ, khoảng thời gian này cô vẫn luôn khá bận, không chăm sóc cẩn thận hai đứa trẻ được. Nhớ lại, quả thật khoảng thời gian này Thiên Bảo rất ngoan, không kén ăn, không khóc lóc ầm ĩ, thậm chí mỗi lần cô về nhà, nếu cậu bé không ngủ thì là đang ngoan ngoãn chơi trong nhà.
Lúc trước nghịch ngợm quá thì trong lòng lại khó chịu, cứ muốn thằng bé ngoan ngoãn một chút. Bây giờ đột nhiên ngoan như vậy, cô lại cảm thấy có chút gì đó kì lạ.
Rõ ràng cơ thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, cô đưa hai đứa bé đến Nam Thành xa lạ có đúng không? Cô vội vã kinh doanh như vậy có đúng không?
Rời khỏi Tây Thành là đúng, nơi đó chính là một cái ổ thị phi, ở lại đó thì sẽ càng có nhiều chuyện. Đến Nam Thành cũng là đúng, tuy ở đây không có người quen nhưng ít nhất là cô quen thuộc địa hình, nếu đi đến một nơi xa lạ hơn thì càng khó khăn. Chuyện kinh doanh này? Hình như hơi vội vàng.
Trong tay có không ít tiền, có thể chờ sửa sang nhà cửa xong, ổn định lại. Đến khi con cái lớn hơn một chút, hoặc tìm một người giúp việc đáng tin rồi kinh doanh mới đúng.
Giờ mở cửa hàng quần áo rồi, tốn bao nhiêu công sức nên chắc chắn không thể đóng cửa được. Chỉ có thể nghĩ cách vừa có thể kinh doanh và đồng thời còn có thể chăm sóc tốt cho con cái.