Làn sóng mua sắm này đi qua thì cũng đến hơn mười hai giờ trưa, Thư Nhan đưa tiền cho Trương Hoa Tú đi mua bữa trưa, còn mình thì cầm túi xách định rời đi.
"Bà chủ không ăn sao?" Trương Hoa Tú cầm tiền.
"Em không ăn. Em vội đến xưởng lấy hàng, lát nữa mọi người dọn dẹp cửa hàng chút đi nhé, hàng trưng bày thiếu cái nào bổ sung cái đó, sau đó mọi người chia nhau ra nghỉ ngơi một lát đi." Đến cửa chính, Thư Nhan không yên lòng nói: "Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, chị mua thêm ít thịt nhé, không cần tiếc tiền."
"Chị biết rồi." Trương Hoa Tú cười nói.
Lần này khá may mắn, gọi được một chiếc xe taxi, đến xưởng quần áo hết ba mươi đồng, giá này hơi cao. Thế nhưng giờ thời gian là vàng bạc, nên Thư Nhan lập tức lên xe đến xưởng quần áo.
"Giám đốc Hà, chị đang thiết kế mẫu mới à?" Thư Nhan thấy ở chỗ giám đốc Hà xuất hiện khá nhiều mẫu áo khoác, áo bông mới.
"Lần trước chị đến cửa hàng của em thấy có không ít kiểu dáng mới, nên chạy tới Dương Thành mua một phiên bản như thế, thế nào? Cũng được nhỉ?" Giám đốc Hà vui vẻ hỏi.
"Đều rất ổn." Thư Nhan gật đầu: "Bên chị có may áo sơ mi không? Em đang có hai mẫu áo sơ mi muốn tìm nhà xưởng gia công số lượng lớn." Thư Nhan muốn may hai mẫu sơ mi đa năng, tự mình thiết kế, tự mình tìm xưởng để may, tự mình bán.
Giám đốc Hà lắc đầu: "Chỗ chị thì lại không giúp được em rồi, thực sự không có biện pháp để gia công cho em. Chỉ là chị có thể giới thiệu cho em một xưởng lớn khác, máy móc dệt may ở đó vừa được thay đổi gần đây, công nhân cũng có nhiều năm kinh nghiệm, đồ làm ra chất lượng không hề kém bên chị."
Thực ra may quần áo có rủi ro rất cao, nếu như bạn không đuổi kịp trào lưu mới, may quần áo ra mà không ai thích, thì xưởng may sẽ không nhận được đơn hàng nào cả, bạn của giám đốc Hà chính là kiểu như thế.
Thư Nhan phân tích xong đồng ý đi xem.
"Mấy ngày nay em chưa rảnh, đến khi hoạt động khai trương kết thúc thì phiền giám đốc Hà dẫn em đi gặp bạn của chị nhé. Ngoài ra em còn muốn thương lượng với chị chuyện này, dạo này thật sự quá bận rộn, cho nên lần sau có thể gọi điện thoại cho chị, để bên chị giao hàng cho em được không."
Giám đốc Hà im lặng trong chốc lát: "Hơn năm mươi món thì có thể vận chuyển giúp em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-96.html.]
"Cứ quyết định như vậy đi." Thư Nhan sảng khoái gật đầu.
Hôm nay vừa vặn lấy hơn năm mươi món, giám đốc Hà để xe tải trong xưởng đưa tới cửa hàng của Thư Nhan.
Mang đến nơi thì trời cũng tối, Thư Nhan đưa cho mấy người làm thời vụ năm đồng: "Ngày hôm nay thật sự quá bận, không kịp mua bánh mì và đồ uống, mọi người tự mua đi nhé."
"Cảm ơn bà chủ."
Chờ mọi người rời đi, Thư Nhan thấy Trương Hoa Tú và Oánh Oánh còn đang để ý đến kiện hàng, bèn cười nói: "Em chưa thưởng cho mọi người nhé, đợi đến cuối tháng tổng luôn một thể."
"Cảm ơn bà chủ." Oánh Oánh ngọt ngào đáp.
Bọn họ và người làm thời vụ không giống nhau, ngoại trừ tiền lương cơ bản còn được trích phần trăm, mỗi một bộ quần áo bọn họ bán được sẽ được chia hoa hồng. Buổi trưa rảnh rỗi, cô ấy ngồi tính toán một chút, sáng nay cô ấy đã bán được hơn bảy trăm tệ tiền quần áo, vậy là có bảy tệ hoa hồng, đến buổi chiều và tối, một ngày một đêm ít nhất cũng phải được hai mươi tệ tiền hoa hồng, một tháng được 600. Nghĩ đến đây, Oánh Oánh lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Trương Hoa Tú ở bên cạnh ngoại trừ kích động còn có mê man. Lúc vừa tới đây làm việc, cô nghĩ rằng chỉ tiền lương cơ bản và các loại phúc lợi cộng lại thôi, cho dù ít hơn trong xưởng một chút, nhưng coi như cũng không tệ, không để chuyện được trích phần trăm trong lòng. Kết quả hiện tại phần hoa hồng được trích có khi còn cao hơn tiền lương, nói đâu xa, mỗi tháng 300 tệ tiền hoa hồng, cộng thêm tiền lương cơ bản và các loại phụ phí cũng được hơn 600 tệ. Hơn 600 tệ đấy, anh của cô ấy cho dù có là quản lý bậc trung trong xưởng, một tháng cũng mới kiếm được có 500 tệ tiền lương.
TBC
"Đi thôi, mau đóng cửa về nhà." Một ngày không thấy hai đứa con trai, Thư Nhan cũng không biết chúng nó ở nhà họ Trương có quen không, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là hai đứa con mà thôi.
Khi Thư Nhan và Trương Hoa Tú về đến nhà cô ấy, hai đứa bé đã ngủ rồi, vốn dĩ Thư Nhan muốn bế hai đứa bé về, nhưng Ngô Tú Nguyệt lại ngăn cản.
"Chị làm gì vậy? Bảo Tú Tú và anh trai em ấy đưa chị về."
Nhà cô ấy còn có không ít chuyện, bảo Trương Hoa Phong đưa Thư Nhan về thì không hay lắm nhưng thêm Tú Tú thì không có chuyện gì nữa.
"Đúng vậy, anh bế Thanh Thanh, Tú Tú, em đi phía sau soi đèn pin."
Trương Hoa Phong bế Thanh Thanh một cách khéo léo, rõ ràng là anh ta thường bế trẻ con.