"Không cần khách sáo, gọi cháu là Thư Nhan được rồi." Thư Nhan để hoa quả lên bàn, cười nói: "Đây là chút tấm lòng của cháu, dì đã giúp cháu việc lớn, dì không ngại đã tốt lắm rồi. Cháu đang nấu cơm ở nhà nên đi trước đâu, ngày mai phiền Tú Nguyệt giúp cháu đón con."
"Chị đi thì được, nhưng mang những đồ này về đi." Ngô Tú Nguyệt cầm hoa quả trên bàn lên, dúi thêm cả thịt mình đang cầm vào tay Thư Nhan: "Chị như vậy khiến tôi ngại quá, là tôi tiện đường đón mà thôi. Hai đứa trẻ cũng đâu có ăn bao nhiêu cơm, hay là chị chê cơm nhà tôi dở tệ."
"Xem chị nói kìa, tôi có ý này sao? Đây là chút tấm lòng của tôi, nếu như chị không nhận là che ít. Chị xem ba đứa trẻ đi, cứ đẩy qua đẩy lại như vậy thật khó coi."
"Thật sự không có bao nhiêu đồ, chị không chê thì hãy nhận đi. Nếu không tôi không dám phiền chị nữa."
Hai người cứ đẩy đưa qua lại một lúc, cuối cùng Thư Nhan nói cơm nhà mình sắp cháy rồi, kéo con về mới kết thúc.
Chạy xuống dưới tầng, Thư Nhan lau mồ hôi trên trán mình. Khi còn nhỏ cô thường xuyên thấy mẹ mình đẩy đưa qua lại với người thân như vậy còn thấy thật thú vị, nhưng bây giờ nhận ra nó thật mệt.
"Con đã nói người ta là người có hiểu biết." Ngô Tú Nguyệt liếc mắt nhìn mẹ Trương, xách đồ để vào trong nhà bếp. Thời tiết nóng nực như vậy chắc chắn thịt sẽ hỏng mất: "Hoa Phong, anh xuống cửa hàng mua mấy gói muối đi."
"Người ta mang nhiều đồ đến như vậy, tối mai phải nấu cơm ngon hơn một chút, đừng bạc đãi hai đứa con của người ta." Đến đêm, Trương Hoa Phong lặng lẽ nói.
"Điều này em còn không biết sao?" Ngô Tú Nguyệt liếc nhìn anh ta, bỗng nhiên kề sát vào Trương Hoa Phong, khẽ nói: "Em nghe Tú Tú nói quần áo trong cửa hàng của Thư Nhan rẻ nhất là hai mươi tệ, đắt nhất lên đến hàng trăm tệ, hôm qua bán hầu như gần hết đồ. Anh nói xem cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền? Ít nhất là hàng nghìn tệ, mỗi tháng phải đến ba vạn tệ. Kinh doanh đúng là kiếm tiền nhanh."
Trương Hoa Phong quay lưng về phía cô: "Đừng có suy nghĩ, kinh doanh không cần tiền vốn sao? Em không nghe Tú Tú nói à, mỗi tháng tám trăm tệ tiền thuê nhà, cộng thêm điện nước và tiền lương ít nhất phải hai nghìn tệ, tiền trang trí cũng mất mấy nghìn, sắp xếp đồ mấy vạn. Em có tiền vốn để kinh doanh không? Hay em định lấy tiền mua nhà ra để buôn bán?"
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-93.html.]
Ba mẹ Trương có tư tưởng rất thoáng, sau khi Trương Hoa Phong kết hôn, tiền lương tự bọn họ giữ. Mấy năm qua Ngô Tú Nguyệt ở nhà làm thủ công phụ giúp gia đình, hai người ăn uống tiết kiệm là muốn chuyển sang một ngôi nhà to hơn. Nếu như bảo Ngô Tú Nguyệt lấy số tiền đó ra để kinh doanh, có đánh c.h.ế.t cô ấy cũng không muốn.
Cô ấy thở dài: " Anh nói xem Thư Nhan là phụ nữ lấy tiền đâu ra? Em cũng chưa thấy ba của bọn trẻ, cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến. Anh nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào?" Rồi còn mua nhà, buôn bán kinh doanh, cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
"Đây là chuyện riêng của người ta, em để ý nhiều làm gì." Trương Hoa Phong lẩm bẩm rồi đi ngủ.
Thư Nhan vừa mới làm việc xong, như thường lệ phát lương cho nhân viên tạm thời và bảo Oánh Oánh đi về trước.
"Sếp à, hay là em ở lại dọn dẹp một chút." Bán quần áo thật sự không nhàn rỗi như trong tưởng tượng, lúc nào cũng phải giữ sự nhiệt tình, còn phải biết ăn nói, liên tục lấy quần áo cho khách hàng. Cô ấy phải đổi cả chục bộ nhưng người ta không mua bộ nào, sau đó còn phải treo từng bộ người ta mặc thử về chỗ cũ. Tất cả quá trình đều phải vô cùng kiên trì.
"Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đừng quan tâm chuyện đó. Ngày đến đến rồi làm sau." Thư Nhan cất hết tiền, nhét vào trong người: "Chúng ta về thôi."
Về đến nhà, Thư Nhan đã hai ngày rồi không ngủ ngồi lên ghế. Khi con người bận rộn đến mức độ nhất định sẽ có cảm giác hưng phấn, nhưng một khi thoải mái sẽ cảm thấy cơ thể trống trải. Bây giờ Thư Nhan đang có cảm giác như vậy.
Một lúc sau, Thư Nhan khó khăn lắm mới đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay, thay quần áo. Cô đến phòng của Thanh Thanh trước, Thiên Bảo nghịch ngợm gác chân lên người Thanh Thanh. Thư Nhan đến gỡ chân cậu nhóc ra, đắp chăn che bụng cho hai đứa trẻ rồi hôn lên trán chúng, sau đó mới về phòng mình.
Khoảng thời gian này đến tối muộn Thư Nhan mới về phòng, hai đứa trẻ đã ngủ ngon giấc. Sau đó Thư Nhan nhận ra tình cảm giữa hai đứa con đã thân thiết hơn, biểu hiện rõ ràng nhất là Thiên Bảo rất kính trọng và ỷ lại vào chị gái.
Bây giờ vẫn chưa ngủ được, tối hôm qua cô vội gọi xe nên chưa đếm kỹ tiền. Thư Nhan quyết định đếm lại một lần nữa, tổng cộng 6135 tệ. Thư Nhan lấy quyển nhật ký ra, bắt đầu viết số tiền kiếm được ngày hôm nay, tổng cộng 6085 tệ, ít hơn so với hôm qua.