Thư Nhan vừa nói vừa đẩy A Lạc đến cửa, mỉm cười: "Tôi nói cô đi ăn cùng chúng tôi một chút, không cần phải khách khí như vậy. Dù sao cũng là hàng xóm, thường xuyên chơi với nhau."
"Cô..." A Lạc hậm hực rời đi.
" Làm ầm lên như vậy liệu có ổn không?" Trương Hoa Tú thấy làm ăn kinh doanh vẫn nên dĩ hòa vi quý."
"Ăn cơm thôi." Thư Nhan nhìn cô ấy, không giải thích.
Trương Hoa Tú là người tốt, tính cách quá mềm yếu. Nếu như trong cuộc sống rất dễ sống với người như vậy, làm nhân viên bán hàng cũng được, có thể kiên nhẫn tiếp đón khách. Nhưng nếu như làm quản lý thì không được, sẽ không lấn át được cấp dưới và xử lý những chuyện phát sinh.
Ban đầu Thư Nhan định đào tạo cô ấy làm quản lý cửa hàng, nhưng gần đây có lẽ để sau hẵng nghĩ đến suy nghĩ này.
Còn về chuyện làm ầm lên với A Lạc? Thật ra lần trước sau khi nhập hàng về, A Lạc đã không vừa mắt cô, thường xuyên nói những lời vớ vẩn. Lúc trước còn chẳng thèm quan tâm đến cô, bây giờ lại chạy đến cửa hàng của cô làm trò. Cô không đuổi cô ta đi là tốt lắm rồi.
Hơn bốn giờ chiều, dòng người dần dần thưa bớt. Thư Nhan báo với Trương Hoa Tú một câu rồi quay về trước đón hai đứa trẻ.
Đi được nửa đường thấy hai đứa trẻ về cùng với Ngô Tú Nguyệt.
"Chị về rồi à. Thanh Thanh nhà chị thật hiểu chuyện. Hồi sáng tôi đến nhà chị, con bé đã mặc xong quần áo, còn giúp em trai mặc đồ, rửa mặt, đánh răng. Rõ ràng con bé cũng bốn tuổi giống thằng nhóc nhà tôi, nhưng khác nhau một trời một vực." Ngô Tú Nguyệt càng nhìn Diệp Thanh Thanh càng thấy thích cô bé.
"Con gái vốn hiểu chuyện sớm hơn con trai, hơn nữa Hàm Hàm nhà chị cũng rất ngoan." Ai mà chẳng thích người khác khen con cái nhà mình, trong lòng Thư Nhan rất vui vẻ. Đúng vậy, con gái của cô hiểu chuyện và đáng yêu như thế đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-92.html.]
"Thằng bé đó hả, chính là thằng quỷ con thì đúng hơn." Ngô Tú Nguyệt lắc đầu: "Cửa hàng của chị vẫn còn đang mở đúng không. Hay là cứ để đứa trẻ ở nhà tôi, khi nào cô và Tú Tú tan làm thì đón nó sau?"
"Không cần đâu, hôm nay đã làm phiền chị nhiều rồi." Từ trước đến nay Thư Nhan không thích làm phiền người khác, nếu như không phải hôm nay hết cách thì cô cũng không nhờ Ngô Tú Nguyệt giúp đỡ.
"Chị nói khách sáo quá rồi, cũng là thuận tiện mà thôi. Tôi còn muốn bảo với chị rằng khoảng thời gian này có bận không? Hay là tôi giúp chị đón đứa trẻ, dù sao tôi ở nhà cũng không có việc gì, nhàn rỗi buồn chán lắm." Ngô Tú Nguyệt nói những lời này rất thật lòng: "Nếu như chị không ngại thì ăn cơm ở nhà tôi, cơm nhà tôi chắc chắn không sánh được với nhà chị."
TBC
Thư Nhan hơi cảm động, hoạt động khai trương diễn tra trong bảy ngày nên cô thật sự rất bận. Buổi chiều sau khi đón con lại chạy đến cửa hàng, chạy đi chạy lại tốn rất nhiều thời gian, cơ thể của Tịnh Nhan không gánh được gánh nặng công việc. Nếu như Ngô Tú Nguyệt có thể tiện đón con thì đúng là giúp cô một việc lớn.
"Nói về tiện đường, sau này tôi có chuyện nhờ đến chị thì cũng như nhau." Ngô Tú Nguyệt khuyên nhủ lần nữa.
"Không giấu gì chị, khoảng thời gian này tôi thật sự rất bận. Cửa hàng đang buôn bán, cứ cách ba ngày tôi phải đi đến Hàng Châu một chuyến. Dù Thanh Thanh hiểu chuyện nhưng cũng mới bảy tuổi, đưa con bé đến Thiên Bảo học tôi thật sự không yên tâm. Tuần này đành phiền đến chị." Hôm nay đã bán được rất nhiều đồ, sáng ngày mai còn phải đi đến ga tàu lấy hàng gửi từ Hàng Châu đến, buổi chiều còn phải đến xưởng của ông chủ Hà nhập một đống áo khoác. Quay về cửa hàng cô còn phải sắp xếp hàng, phối đồ. Cô cứ xoay như con quay, không rảnh một chút nào.
Người ta khách sáo, Thư Nhan cũng không thể coi là chuyện dĩ nhiên. Cô đưa bọn trẻ ra chợ mua mười cân thịt, mười cân gạo và mười cân mì. Nhìn thấy hoa quả ngoài cổng chợ, cô lại mua thêm một túi hoa quả.
Nhà họ Trương đang ăn cơm, nhìn thấy Thư Nhan, ba Trương và mẹ Trương còn thấy nghi ngờ. Ngô Tú Nguyệt ngẩn ra một lúc, nhìn túi đồ trên tay cô bèn nói: "Chị làm gì vật? Mau cầm đồ về đi."
"Mau giúp tôi một tay." Thư Nhan đưa thịt cho cô ấy, xách gạo và mì đến một góc rồi vung vẩy tay: "Chào chú dì, cháy là mẹ của Diệp Thanh Thanh, con bé là bạn học của Trương Thành Hàm. Không biết Tú Nguyệt đã nói với chú dì chưa?"
"Tôi biết rồi, cô cũng là sếp của Tú Tú. Mau... Mau ngồi đi." Mẹ Trương liếc mắt nhìn đồ trên tay Ngô Tú Nguyệt, đôi mắt lóe lên vẻ lanh lợi.
Vừa nãy Ngô Tú Nguyệt về nhà đã nói chuyện này cho ba Trương, mẹ Trương và cả Trương Khoa Phong biết. Ba Trương và Trương Hoa Phong không nói gì, nhưng mẹ Trương không vui vẻ mấy. Dù sao nhà mình đang sống rất khó khăn, bỗng nhiên có thêm hai cái miệng sẽ lại càng khó khăn hơn. Không ngờ người ta lại xách nhiều đồ đến đây như vậy.