Sau khi tiễn một đợt khách hàng xong, Than Nhan vừa mới uống một ngụm nước, lại thêm một nhóm người tới nữa.
"Bà chủ, không thể trực tiếp giảm còn 90% sao?"
"Ngại quá, quy định hoạt động của chúng tôi chính là thế này, chỗ này của cô đã 90 đồng rồi, tùy tiện chọn thêm chút đồ là được 100, chỉ thiếu 10 đồng thôi, tương đương với việc món đồ cô chọn sau đều được tặng." Thư Nhan cầm mũ và khăn quàng cổ ở trên giá hàng bên cạnh: "Cô thấy chiếc mũ này thế nào, thời tiết lạnh hơn một chút là đội được rồi, mười hai đồng, tương đương với việc cô dùng hai tệ mua mũ, rất hời."
Nhìn thì thấy trực tiếp giảm còn 90% giống với chiết khấu tổng tiền, thật ra lại hoàn toàn không giống, trực tiếp giảm còn 90% có nghĩa là khách hàng mua một chiếc phải giảm còn 90%, nhưng nếu theo tổng tiền, khách hàng phải mua tới mức giá đó mới có thể được giảm, ví dụ như mua đồ hơn 80 tệ hơn 90 tệ, thì phải mua thêm một chút nữa mới được giảm 10 đồng, khách hàng sẽ không cam tâm, hao tâm tổn trí nhặt hàng, nhưng đồ họ mua không thể vừa hay có tổng tiền 100 tệ, cuối cùng cũng sẽ vượt quá mấy đồng. Bán thêm được một chút đồ, cũng kiếm lời nhiều hơn một chút.
Giống như mua 5 tặng 1, rất nhiều khách hàng mua tam chiếc sẽ cảm thấy mình bị thiệt, nhưng sẽ không tự giác mà mua thêm một chiếc, mua đủ năm chiếc được tặng một chút, cảm thấy mình được lợi.
Đây đều là các tiêu thụ rất phổ biến trong tương lai, bản thân Thư Nhan thường xuyên trúng chiêu, bây giờ đã học được rõ.
"Bà chủ, tôi mua hết những món đồ này, cô tính giúp tôi một chút xem bao nhiêu tiền?"
"Bà chủ, đôi tất này bao nhiêu tiền?"
"Bà chủ, chiếc áo này có màu khác không?"
Trong lúc nhất thời, Thư Nhân bận tới chóng mặt.
Vừa ngồi xuống nghỉ một hơi, Trương Hoa Tú chạy tới: "Bà chủ, hết quần jean rồi."
"Kho hàng cũng không còn sao?" Thư Nhan kinh ngạc nhìn Trương Hoa Tú.
"Kho hàng cũng không còn, tất cả đều bán hết rồi." Trương Hoa Tú vừa vui sướng vừa lo lắng.
"Không còn là hết, nói những người còn đang chọn đồ mau lên, nếu không chậm sẽ không mua được gì đâu." Thư Nhan cố ý tạo cảm giác vội vàng.
Cơm phải cướp ăn mới thơm, đây là thói hư tật xấu của con người, vừa nghe quần jean đều bán hết rồi, rất nhiều người sợ quần áo mình nhìn trúng cũng bị bán hết, nhanh chóng cầm trên tay, chọn đồ mình vừa ý tới thanh toán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-88.html.]
Người mua quần áo càng ngày càng đông, Thư Nhan nhờ người phát tờ rơi ở cửa đi gọi hai người phát tờ rơi ở bên ngoài về giúp đỡ.
Tới khi rảnh rỗi đã hơn một giờ chiều, mọi người mệt mỏi không còn sức, Thư Nhan đứng dậy vỗ vỗ tay: "Mọi người vất vả rồi, tôi vừa sang bên cạnh xào rau, mọi người ăn cơm trưa trước đi." Mời thêm mấy nhân viên tạm thời tới: "Mọi người ăn với chúng tôi nhé."
Vốn dĩ nhân viên tạm thời không được bao cơm trưa, nhưng hôm nay vất vả như vậy, Thư Nhan dứt khoát gọi bọn họ tới ăn cơm cùng.
"Cảm ơn bà chủ." Mấy nhân viên tạm thời vui vẻ đi tới, nhìn thấy trên bàn có thịt có cá, thì càng vui hơn.
"Mọi người đều vất vả rồi, ăn nhiều một chút." Thư Nhân phát cho mỗi người một chai đồ uống: "Không đủ thức ăn thì nói với tôi, tôi sẽ đi gọi thêm một chút."
"Đủ rồi, đủ rồi."
Thư Nhan nghĩ đông người, đặc biệt chọn hai phần thịt kho tàu, béo ngậy, nhìn đã thấy thèm.
Buổi chiều lại bắt đầu bận rộn, mãi cho đến hơn tám giờ tối, mọi người mới được ngồi xuống nghỉ ngơi, Thư Nhân ngẩng đầu lên thì thấy giá áo trong cửa hàng trống rỗng, vừa mệt vừa vui mừng. Cô từng nghe em họ nói kinh doanh quần áo ở thập niên 90 là tốt nhất, khi đó còn nói một câu, nếu muốn kiếm tiền thì làm quần áo. Cô vẫn luôn cho rằng những lời này là em họ bịa chuyện, không ngờ lại là thật.
"Mọi người đều vất vả rồi, tôi vừa sang bên cạnh mua đồ uống và bánh mì, mỗi người lấy một phần."
TBC
Tiền lương của nhân viên tạm thời được trả trong ngày, ngoại trừ bánh mì và đồ uống, còn có tiền lương ngày hôm nay của bọn họ, vốn là 10 đồng một ngày, Thư Nhan cho bọn họ thêm hai tệ.
"Ngày mai mọi người vẫn tới đây lúc chín giờ, đừng đến muộn, không còn sớm nữa, mau về nhà thôi."
Mấy nhân viên tạm thời cầm tiền lương và đồ ăn rời đi, trên đường đi vừa nói vừa cười, đây lần đầu tiên bọn họ gặp bà chủ ôn hoà hào phóng như vậy.
"Tú Tú, đồ uống và bánh mì còn lại là phần của mọi người, bây giờ đừng dọn dẹp cửa hàng nữa, buổi sáng ngày mai dọn dẹp sau, mọi người đi về trước đi." Thư Nhan dặn dò.
"Vậy chị Nhan em đi trước." Oánh Oánh ở cách đây khá xa, chuyến xe buýt muộn nhất trong ngày chính là chuyến chín giờ rưỡi, cô ấy muốn bắt kịp xe để về nhà.
"Đi đi, trên đường cẩn thận một chút."
Thư Nhan và Trương Hoa Tú ở cùng một khu chung cư, mấy ngày nay đều bận rộn trong cửa hàng tới muộn, đều cùng nhau trở về.