Trần Phi trầm ngâm một chút: "Hoàn cảnh gia đình tôi hơi phức tạp, mẹ tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ, sau khi ba tôi tái hôn, tôi sống với ông bà nội. Hai năm trước, ông bà nội lần lượt qua đời, trong nhà cũng không còn ai khiến tôi lưu luyến nữa. Gần ba năm nay tôi chưa về quê rồi, sau này tôi dự định sẽ định cư ở Nam Thành. Thực ra, tôi đã tích góp được tiền mua nhà, trước đó vẫn chưa quyết định mua ở chỗ nào, chủ yếu tôi cũng muốn nghe ý kiến của vợ tương lai, cô ấy thích mua nhà chỗ nào thì mua chỗ đó."
"Thiết kế Trần thực sự là một người đàn ông tốt. Anh đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng như vậy, bây giờ chỉ thiếu một người vợ mà thôi! Có điều kiện tốt như vậy, sao anh còn chưa tìm bạn gái chứ?"
"Khi mới đến Nam Thành, tôi còn phải chú tâm vào việc học tập, mấy năm gần đây bận rộn với công việc, hơn nữa con người tôi tương đối nhàm chán, các cô gái chắc không thích mẫu người như tôi đâu." Trần Phi lại liếc nhìn Trương Hoa Tú.
"Tôi nghĩ anh như vậy là rất tốt rồi. Đàn ông biết ăn nói cũng không nhất định là đàn ông tốt, kết hôn là phải tìm được một người đàn ông biết lo toan cho gia đình. Nếu thiết kế Trần còn chưa có bạn gái, hay là để tôi giới thiệu cho anh một người được không?" Thư Nhan cố ý liếc nhìn Trương Hoa Tú vài lần, ý tứ rất rõ ràng.
"Bà chủ." Trương Hoa Tú xấu hổ đứng lên: "Quần áo trong kho chị còn chưa phân loại hết, chị... chị đi làm việc trước."
Ai nha, cô quên mất con gái thời này rất dễ thẹn thùng, Thư Nhan âm thầm thè lưỡi, cười với Trần Phi: "Người tôi muốn giới thiệu với anh chính là Tú Tú, anh thấy thế nào? Chị ấy là người gốc Nam Thành, ba mẹ đều có công ăn việc làm, trên còn có một người anh trai, gia cảnh cũng đơn giản, chủ yếu là vì Tú Tú xinh đẹp lại cần cù, chịu thương chịu khó, tính tình cũng tốt, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất cho vị trí một người vợ."
"Tôi cũng cảm thấy Tú Tú rất tốt, nhưng tôi không biết cô ấy nghĩ thế nào." Hai tay đang đặt trên đầu gối của Trần Phi nắm chặt lại, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
TBC
"Vậy thì anh phải cố gắng theo đuổi chị ấy nhé, đã là thời đại mới rồi, gặp được người mình thích thì phải dũng cảm tiến đến, đừng để sau này phải hối hận."
Thư Nhan phải nói cho hết mới thôi, cô thật lòng cảm thấy Trương Tú Hoa rất tốt, Trần Phi cũng rất tốt, hai người còn có ý tứ với nhau như vậy, nếu bỏ lỡ thì thật sự vô cùng đáng tiếc, nhưng cô cũng không thể ôm đồm quá nhiều việc được, làm bà mối cũng không phải là việc dễ dàng gì.
Sau khi Trần Phi rời đi, Thư Nhan vừa cùng Trương Hoa Tú kiểm kê hàng hóa, vừa dò hỏi ý tứ của cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-84.html.]
"Cảm giác anh ấy cũng không tệ." Trương Hoa Tú có chút ngượng ngùng nói.
Không tệ có nghĩa là rất tốt rồi! Thư Nhan cười, nói: "Em cũng nghĩ anh ấy rất được, hai người có thể thử tìm hiểu nhau một chút, cho nhau một cơ hội."
Vấn đề này kết thúc ở đây, được bao nhiêu thì đều phải dựa vào hai người họ.
Quần áo lần lượt được chuyển đến, Thư Nhan, Trương Hoa Tú còn có Oánh Oánh cùng nhau phân loại hàng hóa, Oánh Oánh là nhân viên bán hàng mới được tuyển từ tuần trước, quản lý cửa hàng đến bây giờ vẫn còn chưa tuyển được.
Không phải không có người đến ứng tuyển nhưng Thư Nhan luôn cảm thấy ở họ thiếu điều gì đó. Nhân viên bán hàng có dáng người tốt, nói năng nhanh nhẹn một chút là được, nhưng quản lý cửa hàng không thể chỉ có yêu cầu này, kinh nghiệm và năng lực quản lý là điều không thể thiếu, nếu không đạt yêu cầu, Thư Nhan thà tạm thời bỏ trống vị trí này.
"Oánh Oánh, em lau cửa kính đi. Tú Tú, chị cùng em mang hai con ma-nơ-canh này ra đi." Quần áo trong cửa hàng đã được sắp xếp gần xong, so với cửa hàng quần áo trước đây khác nhau hoàn toàn.
Hai con ma-nơ-canh là do Thư Nhan đặc biệt đến nhà máy đặt làm, cô còn trang điểm cho hai con ma-nơ-canh, đội tóc giả, phối quần áo, khi những bóng đèn được bật sáng, qua lớp cửa sổ thủy tinh, những con ma-nơ-canh bỗng chốc trở nên rực rỡ vô cùng, đẳng cấp của cửa hàng cũng vì thế mà được nâng lên.
"Cửa hàng quần áo này có vẻ được đó. Bộ váy đó rất đẹp, bộ đồ đó cũng rất đẹp nữa." Hai người phụ nữ đang tay trong tay đi dạo phố, một người trong số họ chỉ vào quần áo con của ma-nơ canh mà Thư Nhan vừa đặt ở cửa, nhỏ giọng nói.
"Đúng là rất đẹp, chúng ta vào xem thử đi." Một người phụ nữ khác có thân hình hơi mũm mĩm cũng đồng tình với bạn mình.
Khi hai người nhìn thấy người bên trong cửa tiệm đang treo quần áo, liền hỏi Thư Nhan: "Cửa hàng chưa mở cửa sao?"
"Ngày kia cửa hàng chúng em sẽ khai trương, đến lúc đó sẽ có rất nhiều hoạt động. Đây là tờ quảng cáo của cửa hàng, hai chị có thể tham khảo qua." Thư Nhan bỏ quần áo xuống và đưa cho họ hai tờ quảng cáo: "Mặc dù ngày kia cửa hàng chúng em mới khai trương nhưng nếu hai chị đã ưng được bộ nào, chúng em cũng sẽ bán cho chị với giá ưu đãi ạ."