Mấy người A Lạc không thể que thân được, ai mà biết sau này bọn họ có vì chuyện làm ăn mà trở mặt với nhau hay không. Thật sự cô không muốn phải đụng chạm với những người cũng mở cửa tiệm ở đường Nam Thành Tây này.
"Nhà tôi có điện thoại bàn, về sau nếu cô muốn thuê xe thì cứ gọi điện cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có ghi số điện thoại, nếu cô cần gấp thì gọi đến số này, khoảng tầm ba ngày thì tôi sẽ chạy một chuyến mới, có khi là chạy mỗi ngày luôn. Tôi chỉ phụ trách cho thuê xe, còn người thì các cô tự tìm." Trong phút chốc bác tài đã cung cấp đầy đủ thông tin mà Thư Nhan cần.
Cũng đúng, đối với tài xế mà nói, cho dù là một người hay bốn người đi thì cũng chẳng có gì khác biệt, dù sao cũng thu chừng đó tiền, ít đi một người còn tiết kiệm được chút xăng.
Hết cách rồi, bây giờ tài xế đã tinh vi hơn, về sau lúc quay lại cửa hàng quần áo cô phải hỏi thăm một chút mới được, Nam Thành cách Hàng Thành quá xa nên lúc nào cũng phải bắt xe đi.
"Được, cảm ơn bác tài." Thư Nhan cười giả lả.
Nói chuyện phiếm được đôi ba câu thì đám người A Lạc đã quay lại. A Lạc nhìn thấy Thư Nhan thì tỏ ra không vui: "Cô đi đâu đấy? Chúng tôi tìm cô nửa ngày trời rồi đó."
"Đúng vậy, cô nói đi vệ sinh một lát mà chạy đâu mất tăm, chúng tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì nên phải chạy vào nhà vệ sinh xem sao. Đứng ngoài cửa đợi cô một lúc lâu, ngay cả quần áo cũng chưa chọn được." Chu Hồng cũng tức giận bừng bừng.
Thư Nhan chau mày: "Tôi luôn đứng bên cạnh nhà vệ sinh, đâu có thấy mấy cô đâu?"
"Vậy sao? Chúng tôi cũng đâu có thấy cô?" Khí thế của A Lạc cũng giảm đi phần nào.
"Chắc là do tôi không nhìn kỹ, xin lỗi mấy cô nha. Vừa nãy tôi gặp được một chị đồng hương, nói chuyện có hơi lâu. Nhưng tôi cũng có đi ra ngoài cổng tìm mấy cô rồi, thật sự không nhìn thấy." Thư Nhan liếc mắt nhìn khuôn mặt của ba người nọ: "Tôi có thấy A Lạc trong chợ, lúc đó cô đang lấy hàng, tôi kêu mãi mà cô không nghe. Quay qua quay lại cô đã biến đi đâu mất tiêu. Xin lỗi mọi người, tôi vừa mới quay về, thật sự không hiểu chuyện gì cả."
Đám người A Lạc không hề cảm thấy xấu hổ, nghe Thư Nhan nói như vậy, họ lập tức cười nói: "Vậy là hiểu lầm rồi, à mà, đồng hương của cô đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-76.html.]
"Chị ấy bắt xe về trước rồi, hôm nay may mà gặp được chị ấy, không ngờ nhập hàng thôi mà cũng có nhiều kiến thức đến vậy." Thư Nhan liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thật ra cũng chẳng quen biết gì nhau, người ta đâu có nghĩa vụ phải nói cho mấy cô biết. Nhưng mấy người lại vờ như thân thiết mà lại chẳng nói năng gì, đúng là vô vị. Dù gì cũng nhập được ít hàng rồi.
"Trúng mẻ lớn rồi nhỉ!" Thư Nhan nhìn quần áo bọn họ đang cầm trên tay, cười khen.
"Chủ yếu là của Chu Hồng hai người bọn họ thôi, một người kinh doanh thời trang nam, người còn lại là đồ cho trẻ em, không cần phải dành hàng. À đúng rồi, cô định mở cửa hàng gì vậy? Nhập loại quần áo nào?" A Lạc quan tâm hỏi.
"Quần áo nữ, chị đồng hương nói với tôi là kinh doanh thời trang nữ sẽ khá hơn, tôi thấy chị ấy nói cũng đúng. Có điều phong cách của hai chúng ta không giống nhau, cô thiên về gợi cảm, còn tiệm tôi lại mang phong cách đơn giản thoải mái, nên chắc sẽ không mang tính cạnh tranh nhiều." Thư Nhan thấy A Lạc muốn mở túi quần áo của cô ra xem thì nhanh chóng kéo khóa thật chặt, không thèm để ý đến cô ta nữa.
Tối qua bọn họ có chợp mắt trên xe được một lúc, ba giờ sáng đã đến Hàng Thành, đợi đến bốn giờ thì đi xem hàng. Bây giờ ai nấy đều mệt rã rời, ngồi lên xe cũng chẳng buồn nói gì, cứ thế ngủ thẳng giấc cho đến khi về lại Nam Thành.
TBC
Bao xe có một cái lợi là tài xế sẽ chở bọn họ đến cửa hàng luôn, bây giờ đã là mười giờ sáng, mấy người thợ đang sửa sang lại cửa hàng. Trương Hoa Tú đã đi ra ngoài, mấy người thợ nói là cô ấy đi ra chợ để mua đồ về trang hoàng cho cửa tiệm rồi.
Thư Nhan lo lắng cho hai đứa trẻ ở nhà, không đợi được Trương Hoa Tú quay về nên đã nói trước với mấy người thợ một tiếng rồi quay về nhà.
Hai đứa nhỏ rất ngoan, Thanh Thanh đang làm bài tập, còn Thiên Bảo đang ngồi trên giờ chơi xe ô tô đồ chơi.
"Mẹ!" Nhìn thấy Thư Nhan, mắt của Thanh Thanh như phát sáng.
Tối hôm qua mẹ nói mẹ phải đi lấy hàng, hôm nay về giờ nào thì chưa biết, còn chuẩn bị thức ăn trước cho hai đứa, không ngờ nhanh như vậy mẹ đã về rồi.
"Hai đứa đã ăn sáng chưa?" Thư Nhan nhìn về phía phòng bếp, lo lắng khí ga sẽ gây ra nguy hiểm cho hai đứa nhỏ nên cô không cho bọn chúng vào bếp, mua bánh về làm sẵn rồi để ở đó.
"Ăn rồi ạ, con chưa ăn." Hai đứa nhỏ đồng thanh hô lên.