"Đúng, nơi này tôi muốn làm tường ảnh chụp, chỗ rẽ bên cạnh nơi này dùng để bọn nhỏ khắc chiều cao, thiết kế nguyên bản cũng không cần." Thư Nhan gật đầu.
Ba gian phòng, đương nhiên Thư Nhan ở phòng ngủ chính, phòng ngủ thứ hai có ban công dành cho con gái tôi, phòng ngủ nhỏ hơn dành cho Thiên Bảo, bé gái có nhiều đồ đạc, gian phòng phải lớn hơn một chút, ban công có thể trồng các loại hoa gì đó, bé trai thì có cái gian phòng ngủ là được rồi.
Trong tiệm và trang trí trong nhà không giống nhau, trong nhà là nơi riêng tư, dùng vật liệu tốt nhất trang trí rất cẩn thận, mặt tiền cửa hàng là đi thuê, về mặt vật liệu không có trở ngại là được, hao tốn công sức nhất chính là hai gian phòng thử quần áo và tường thủy tinh, đã khởi công rồi.
Trong tiệm có Trương Hoa Tú trông nom, chuyện nhập hàng nhất định phải đưa vào danh sách quan trọng, ngày mai là cuối tuần, Thư Nhan đi đón hai đứa nhỏ thì xin nghỉ với lớp, mua đồ ăn để ở nhà, dặn dò Diệp Thanh Thanh trông kỹ em trai, mười giờ tối cô lên xe đi Hàng Châu nhập hàng.
Chiếc xe tư nhân đã được ký hợp đồng với bà chủ mở một cửa hàng quần áo trên đường Nam Tây thành, khi bà chủ bên cạnh tìm Thư Nhan đi chung xe, cô đã sững sờ một lúc, dù sao thì đó cũng là một mối quan hệ cạnh tranh, cô không nghĩ cô ấy sẽ tìm đến mình.
Cũng trùng hợp ngẫu nhiên khi ban đầu họ đi chung xe với bà chủ để lấy hàng, một lúc ngắn ngủi không tìm được người thứ tư, giá đi chung xe cho ba người sẽ rất cao. Dù sao thì họ cũng không thể ngăn Thư Nhan đi lấy hàng, còn không bằng nên đi cùng nhau sẽ tiết kiệm được một ít tiền xe.
TBC
"Thư Nhan, tiệm kia của cô dự đính bán quần áo loại gì? Tôi cảm thấy bán quần áo trẻ em rất tốt, hoặc là bán quần áo cho học sinh mặc, chắc chắn buôn bán ổn." Bà chủ sát vách tên A Lạc, nhìn thấy Thư Nhan lên xe thì nói.
"Đúng thế, các cô ở đầu đường còn không phải đặc biệt nhắm vào quần thể học sinh à? Mở cái đó chắc chắn kiếm được tiền." Một người khác là Chu Hồng bán trang phục trẻ em ở ngõ hẻm rượu, không tồn tại quan hệ cạnh tranh với bọn họ, nói rất thành khẩn.
"Tôi cũng cảm thấy không tệ." Phạm Hiểu Mai gật đầu phụ họa, cô ta bán quần áo nam, cũng không tồn tại quan hệ cạnh tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-73.html.]
Thư Nhan cười cười: "Tôi tạm thời cũng chưa rõ ràng lắm, chờ tới nơi xem rồi nói."
Bán quần áo học sinh? Quả nhiên người cùng nghề là oan gia, học sinh bây giờ cũng không phải học sinh ba mươi năm sau, bình thường có một hai đồng tiền tiêu vặt đã không tệ rồi, làm sao có tiền đến đường Nam Tây thành mua quần áo.
Thư Nhan đột nhiên nhớ tới bà chủ trước đó, cô ta bán là quần áo bốn mươi năm mươi tuổi, sẽ không phải nghe ý kiến của mấy người này chứ? Thật sự là gặp quỷ, bán quần áo mà giống như cung đấu vậy.
"Ôi, còn giấu diếm gì, nhưng mà chúng tôi cũng nghĩ cho cô, tiệm của cô trước kia đã đổi mấy người chủ rồi, làm ăn thường thường, cho nên tôi cảm thấy phải làm chút đặc biệt, nếu không thì rất khó thu hút sự chú ý của người ở đường Nam Tây thành." A Lạc cười ha ha nói.
Người chủ trước mở một cửa hàng quần áo trung niên thời thượng thì đủ đặc biệt chưa, không phải cũng đóng cửa sao? Thư Nhan oán thầm.
Thư Nhan chưa từng đến chợ quần áo để lấy hàng, chỉ đem theo tiền, hai tay trống trơn, thấy ba người bọn họ đều cầm theo một cái bao lớn, cũng không biết bên trong chứa cái gì, Thư Nhan không có hỏi tới, có hỏi thì họ cũng sẽ không nói cho cô.
Hơn một giờ đến chợ bán buôn, ngồi trên bậc thang cửa chính, lục tục có người từ bốn phương tám hướng chạy đến, Thư Nhan lấy cớ đi vệ sinh, đi tìm nơi mấy người A Lạc không thấy tìm người hỏi thăm tin tức.
Không phải ở một nơi thì không tồn tại quan hệ cạnh tranh, Thư Nhan cố ý tìm một người hơi lớn tuổi hỏi thăm, người này là người ở Huyện Ôn, cách Nam Thành mấy trăm cây số, nghe Thư Nhan nói mở cửa hàng quần áo ở Nam Thành, thái độ thoắt cái tốt hơn nhiều, cô ta mở tiệm đã ba bốn năm, xem như là một trong số những người mở tiệm làm ăn sớm nhất, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, có một đứa con trai mười tuổi.
"Ba bốn năm trước chị đã đi buôn bán rồi, thật là can đảm khí phách." Thư Nhan xu nịnh nói.
"Có gì mà can đảm khí phách, đều là bị ép buộc thôi. Tôi vốn ở nhà làm bà chủ gia đình, kết quả ba đứa nhỏ đi tìm phụ nữ bên ngoài." Có lẽ bình thường chị ta không tìm thấy người nói chuyện, thấy Thư Nhan thì không nhịn được trò chuyện nhiều hơn: "Lúc ấy thật sự cũng có ý nghĩ tự tử, nhưng mà còn phải nuôi con trai mình, tôi nghĩ c.h.ế.t thì không sợ, còn sợ làm ăn buôn bán sao? Cũng phải kiếm tiền nuôi con trai."