"Thiên Bảo của chúng ta giỏi quá, nhanh như vậy mà lại có bông hoa nhỏ rồi, mẹ sẽ mua cho con một quyển vở để dán bông hoa nhỏ." Để nâng cao tính tích cực của Thiên Bảo, cô cũng định chuẩn bị bông hoa nhỏ ở nhà, ừm, chuẩn bị cho Diệp Thanh Thanh nữa, đúng vậy, bên nhà mới cũng phải làm làm một nơi để vẽ chiều cao, còn phải có tường ảnh và tường vinh dự. Những thứ này đều là dấu vết trưởng thành của con cái, bây giờ nhìn thì không thấy gì nhưng sau khi con cái lớn rồi, thì đều là những kỷ niệm đẹp đẽ.
Cô ghi nhớ hết những điều này, ngày mai đến dinh thự Nam Phủ, nói với họ một tiếng, sửa đổi bức tường ở phòng khách một chút.
Động tác của Trương Hoa Tú rất nhanh, ngày thứ ba đã đến báo cáo, Thư Nhan ở cùng với cô ấy một ngày, cô ấy là một người linh hoạt, tới giờ trưa đã quét dọn sạch sẽ nhà kho, nửa đường đi đến chợ mua công cụ, trở về lại dọn dẹp xong tất cả giá áo.
"Không vội, tới ăn cơm trước." Thư Nhan chào hỏi Trương Hoa Tú, nhường vị trí đối diện với quạt điện cho cô ấy, gần tháng mười mà ban ngày vẫn nóng không chịu nổi.
"Được." Trương Hoa Tú chà xát tay đi tới, hai món ăn một chén canh, rau xanh xào cải trắng, thịt kho tàu thêm một món canh cà chua trứng, công nhận không ăn cùng một nhóm với cô, chỉ đủ cho hai người bọn họ ăn.
Thư Nhan thấy cô ấy vẫn luôn gắp cải trắng, dùng đũa sạch ở bên cạnh gắp cho cô ấy hơn phân nửa thịt: "Ăn nhiều một chút, không đủ thì lại đi lấy thêm."
"Cảm ơn, đủ rồi đủ rồi, chị không ăn được nhiều như vậy." Trong chén Trương Hoa Tú phân nửa đều là thịt, cô ấy hơi nuốt nước bột một cái.
Bây giờ điều kiện đã từ từ tốt lên, ăn thịt không khó khăn giống như trước đây, nhưng mà gần đây nhà họ Trương sống không tốt lắm, ba mẹ cô ấy ở trong xưởng chỉ có thể được phát một nửa tiền lương, chị dâu ở nhà chăm con không có kiếm được tiền, nửa năm nay cô ấy không cầm nửa xu tiền nào về nhà, tiền lương của anh cả cũng không cao lắm, có thể trông cậy được ăn ngon bao nhiêu? Một tuần ăn một bữa thịt đã không tệ rồi, tất cả cũng nhường cho cháu trai nhỏ ăn.
Không chỉ nhà bọn họ mà phần lớn người trong xưởng đều như thế, nói là công việc ổn định thật ra thời gian trải qua rất căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-72.html.]
"Lần trước quên nói với chị thời gian nghỉ ngơi, chúng ta ở đây mỗi tháng nghỉ hai ngày, ngày nào nghỉ có thể tự sắp xếp, nhưng mà phải nói sớm với em, tình huống đặc biệt thì khác, không nghỉ thì sẽ có phụ cấp, nếu chị không đến muộn về sớm, không nghỉ phép thì sẽ có tiền thưởng chuyên cần là ba mươi đồng, chỉ vậy đấy." Đây là buổi tối hai ngày trước Thư Nhan nghĩ ra, lần đầu làm chủ không nghĩ đủ mọi mặt.
TBC
Trương Hoa Tú không nghĩ tới còn có chuyện tốt như thế này, mỗi tháng ba mươi đồng tiền thưởng chuyên cần, hai ngày nghỉ nếu không nghỉ còn có phụ cấp khác, như vậy một tháng có thể kiếm nhiều hơn mấy mươi đồng, hai trăm bốn mươi lăm đồng tiền lương, chỉ mỗi lương căn bản cộng với chuyên cần đã không ít rồi.
Thư Nhan muốn rời đi sớm để đón con, để một mình Trương Hoa Tú ở lại trông tiệm, đột nhiên nghĩ tới còn có vấn đề ăn cơm, bây giờ không có thức ăn nhanh, rau xào giá cả đắt, giữa trưa hai món ăn một món canh cô bỏ ra mười đồng, bình quân một mười năm đồng, tính theo như vậy thì một ngày hai bữa, tiền ăn của Trương Hoa Tú là mười đồng, một tháng ba trăm?
Mức lương cao hơn nhiều người ở Nam thành cái này rõ ràng là viển vông, thậm chí sau ba mươi năm nữa, tiền ăn của các công ty bình thường cũng chỉ trợ cấp bốn năm trăm.
Đã nói là bao ăn, bây giờ cũng không thể lật lọng, Thư Nhan suy nghĩ rồi nói: "Còn có một chuyện liên quan tới vấn đề ăn cơm? Buổi tối em phải đi đón con từ sớm, giữa trưa cũng không chắc chắn ở đây, không bằng như thế này, một tháng phụ cấp cơm nước sáu mươi đồng, tự chị ăn cơm có được hay không?"
Đôi mắt Trương Hoa Tú sáng lên, sáu mươi đồng phụ cấp cơm nước không ít, trước kia cô ấy đều giao năm mươi đồng cho chị dâu phụ chi tiêu trong nhà.
"Có thể." Ngày mai cô ấy tự mang cơm trưa, ban đêm tùy tiện lót dạ một chút, sau đó về nhà ăn thêm chút nữa, sau mươi đồng tiền đấy, người cả nhà đều có thể ăn no rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Thư Nhan đưa con đi xong thì đến nhà ở mới xem tiến độ, ban công và toilet đã xây xong, ngăn tủ cũng gần được, đốc công nói theo tiến độ này thì ăn tết là có thể đến ở nhà mới.
Nói thì nói như vậy nhưng Thư Nhan không có ý định vào ở nhanh như thế, làm sao cũng phải để ba tháng thông gió, hoặc nửa năm cũng không sao, dù sao cũng không vội, an toàn là trên hết.
"Bà chủ, phòng khách bên này muốn giữ lại thật sao?"