Nếu cô em chồng của Ngô Tú Nguyệt tốt ở mọi phương diện, cô sẵn lòng nhận cô ấy làm nhân viên bán hàng, suy cho cùng nếu cô ấy chịu được nhiều áp lực như vậy, chắc chắn khả năng chịu đựng áp lực sẽ rất mạnh.
"Vầy đi, chị bảo ngày mai cô ấy đến cửa hàng của tôi để xem thử, không chỉ tôi cần tuyển người, cũng phải để cô ấy chọn công việc."
"Được, để tôi về nói lại với em chồng." Nhận được câu trả lời của Thư Nhan, Ngô Tú Nguyện vô cùng vui vẻ.
Cửa hàng bán quần áo hơn một trăm mét vuông, Thư Nhan định tuyển một cửa hàng trưởng, hai nhân viên bán hàng, tạm thời quyết định em gái chồng của Ngô Tú Nguyệt trước, cần phải tuyển hai người nữa. Nhân viên bán hàng dễ tìm, nhưng để tuyển được cửa hàng trưởng có kinh nghiệm rất khó, một tháng nữa mới tách khỏi cửa hàng, từ từ tìm vậy.
Trước tiên đi đăng ký nhãn hiệu, rồi tìm người thiết kế chữ Nhan cho đẹp, bên trên có thêm một chú bướm năm màu sặc sỡ, tên cửa hàng đã được đăng ký xong, dù sao không đắt lắm, Thư Nhan đăng ký thêm các loại ngành liên quan đến tên Nhan Ny, bao gồm các ngành nghề về ăn mặc ngủ nghỉ.
Nhà thiết kế hoàn thành sớm hơn lời anh ấy nói, anh ấy đã mang bản thảo thiết kế đến vào xế chiều hôm nay.
"Anh thật giỏi, đúng là dáng vẻ mà tôi muốn, cứ trang trí theo bản thiết kế của anh." Có điều theo thiết kế của anh ấy, ghế sofa ban đầu không thích hợp: "Hình như muốn mua những chiếc đèn với sofa này hơi khó phải không?"
Gương mặt của nhà thiết kế lộ vẻ lúng túng, do anh ấy thiết kế quá phấn khích nên hơi thoát khỏi thực tế, chủ yếu là vì người khách này có cách nhìn hiếm thấy, có cùng ý tưởng thời thượng với anh ấy: "Tôi đã từng nhìn thấy những thứ tương tự với chúng ở trên tạp chí nước ngoài, có lẽ trong nước tạm thời không có hàng, vì vậy hoặc sai người ra nước ngoài mua hoặc có thể chế tạo trong nước. Tôi có người quen, nếu tìm họ chế tạo thì rẻ hơn rất nhiều." Anh ấy lo lắng Thư Nhan không chọn những thứ này vì giá thành quá mắc.
"Được, tìm bạn của anh thiết kế đi." Thư Nhan rất thích thiết kế này, tiêu tiền nhiều một chút chẳng thành vấn đề, cô hy vọng cửa hàng đầu tiên của mình phải mười phân vẹn mười.
"Mua đứt sao? Không được, đó là công việc ổn định, bây giờ khó tìm việc lắm, con mua đứt thâm niên rồi thì sau này phải làm sao?" Mẹ của Trương Hoa Phong kiên quyết không đồng ý: "Hơn nữa, có công việc ổn định thì không làm, lại chạy đi bán quần áo cho nhà tư bản để làm gì? Họ hàng và bạn bè sẽ cười nhạo con đấy, có phải ai đó đã nói gì không? Công xưởng chỉ khó khăn nhất thời, nhà nước không thể không quan tâm đến, một thời gian nữa là sẽ có lương, ba và mẹ có thể nuôi con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-69.html.]
Những lời này khiến Ngô Tú Nguyệt nổi trận lôi đình, cô ấy đúng là tốt bụng, phải không quan tâm đến gì hết mới đúng, có phải là em gái của cô ấy đâu.
TBC
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, bọn con chỉ muốn tốt cho Tú Tú, Tú Nguyệt còn nói đến lúc đó sẽ góp thêm tiền mua nhà cho Tú Tú để làm của hồi môn."
Mẹ Trương không nói gì nữa, con gái hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn còn chưa kết hôn, áp lực bà ta gánh chịu cũng không nhỏ nên thần kinh hơi nhạy cảm.
"Đi xem công việc trước, nếu tốt thì cứ mua đứt." Ba Trương hiểu rõ hơn mẹ Trương, rất nhiều công xưởng quốc doanh nói đóng cửa là đóng cửa, đến bây giờ những công nhân đó đều đang ở nhà chờ sắp xếp, nhưng đã sắp xếp chưa? Chẳng có gì hết.
"Đó là công việc ổn định." Mẹ Trương hết sức bối rối.
Trương Hoa Tú vẫn luôn im lặng đột nhiên kiên định nói: "Con quyết định mua đứt thâm niên, nhân lúc bây giờ công xưởng còn có chút tiền, phải lấy tiền về trước, nếu muộn thì dù mua đứt cũng sẽ không lấy được tiền nữa. Những năm nay con cũng tiết kiệm được một ít tiền, đến lúc đó con mượn người ta một ít nữa, mua một gian nhà nhỏ. Thật ra con đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không dám nói với mọi người. Vẫn phải cảm ơn chị dâu đã giới thiệu công việc cho em, không thì em cũng không biết đi đâu để tìm việc."
Ngô Tú Nguyệt cúi đầu, cô ấy cũng không phải không hề có tư lợi gì, giờ nghe Trương Hoa Tú nói vậy thì thấy hơi xấu hổ.
Mẹ Trương cảm thấy chuyện này không ổn thỏa, làm gì có công việc ổn định mà không làm, lại chạy đi làm việc cho nhà tư bản.
"Mẹ, mẹ không thấy bây giờ có bao nhiêu người mất việc sao, công xưởng bọn con làm không có hiệu quả và lợi ích, e là... không kiên trì được bao lâu nữa." Trương Hoa Tú đã muốn từ chức lâu rồi, nhưng cô ấy sợ ba mẹ không đồng ý, nên nhân cơ hội lần này nói ra hết.
Tám giờ, Trương Hoa Tú đến đường Nam Tây thành, cô ấy cố tình đến sớm hơn một chút để tạo ấn tượng tốt với Thư Nhan. Trên đường Nam Tây thành này chỉ có một cửa hàng duy nhất đã bị phá bỏ tấm biển.