"Bên kia của tôi vẫn đang trang hoàng sửa chữa, ít nhất cũng mất thời gian một tháng, sau khi xây dựng xong thì cũng đến lúc bán quần áo mùa thu mùa đông, cho nên kiểu mới nhất của các chú đều ở nơi này sao?" Trong lòng Thư Nhan đã muốn lấy mấy kiểu áo khoác này, nhưng chỉ riêng áo khoác thì không được, chủ yếu vẫn là quần áo mặc bên trong.
"Quần áo còn rất nhiều, kiểu mới thì tôi có hai ba mươi kiểu, có thể nói những nhà máy gần đây đều không nhiều như chúng tôi, nhưng mà còn chưa xuất xưởng, phải một tuần sau mới được, không bằng một tuần sau cô đến xem nhé?" Ông chủ Hà vừa cười vừa nói.
"Được." Thư Nhan gật đầu, đưa địa chỉ cửa hàng của mình cho ông chủ Hà: "Lần sau có rảnh thì chú có thể đến chỗ tôi nhìn xem, giúp nhìn xem có có chỗ nào cần cải tiến không?"
Để lại địa chỉ là cho ông chủ Hà biết cô thật sự là chủ tiệm quần áo, để ông ấy khỏi phải nghĩ cô là người xưởng khác bảo đến lừa đảo điều tra.
Quả nhiên sau khi có được địa chỉ, ông chủ Hà nói chuyện chân thành hơn rất nhiều, đưa Thư Nhan tới cửa hẹn cuối tuần đến xem mẫu áo.
Đối với ông chủ Hà mà nói, hai ba mươi kiểu quần áo thật sự rất nhiều, nhưng mà Thư Nhan muốn mở cửa tiệm quần áo, không có một trăm kiểu trở lên thì cũng là không đủ.
Thời gian hôm nay quá muộn, ngày mai đi xem hai nhà máy khác, sau đó chờ trang trí gần xong cô sẽ đi đến chợ bán buôn Hàng Châu tìm hàng, giai đoạn đầu có hơi mệt mỏi, chờ sau này sẽ tốt hơn.
Lúc chạy tới trường bổ túc, trong trường bổ túc chỉ còn lại một mình Thiên Bảo, Thư Nhan ngượng ngùng nói xin lỗi giáo viên.
"Trên đường hơi đông, thật sự ngại quá."
"Không có việc gì, ai cũng có lúc không tiện, nhanh về nhà đi, chắc chắn Thiên Bảo đói bụng rồi." Giáo viên rất ôn hòa tiễn bọn họ đi.
Diệp Thiên Bảo trễ, đương nhiên Diệp Thanh Thanh bên kia cũng trễ, Thư Nhan lại nói xin lỗi với giáo viên, trên đường về nhà cô hơi im lặng, cô nhất định phải rút kinh nghiệm cho bài học này, lần sau không được keo kiệt thời gian nữa, ai biết xe buýt sẽ bị tắc bao lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-66.html.]
"Mẹ ơi, nếu không thì sau này con đi đón Thiên Bảo, tụi con tự về nhà." Diệp Thanh Thanh nhìn Thư Nhan, gần đây mẹ vẫn luôn bề bộn nhiều việc, còn phải chăm sóc bọn họ, cô bé muốn chia sẻ với mẹ một chút.
"Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Không biết có phải do gần đây thấy Thư Nhan bận bịu lo toan, Diệp Thiên Bảo giống như hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Lúc con cái quá nghịch ngợm thì đau đầu, chỉ muốn nó ngoan một chút, thật sự đến khi con cái hiểu chuyện thì Thư Nhan lại đau lòng, một đứa bảy tuổi, một đứa mới ba tuổi, quá hiểu chuyện chính là do người lớn sai.
"Không có việc gì, hôm nay mẹ không canh chuẩn thời gian, lần sau sẽ không như thế nữa." Nếu như ở nông thôn thì không có việc gì, ở thành phố lớn như Nam thành này mà hai đứa lại nhỏ như vậy, Thư Nhan không yên lòng để bọn nó tự đi học, đối với chuyện này tuyệt đối không được ôm tâm lý may mắn, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì thật sự khóc không ra nước mắt.
Diệp Thanh Thanh giúp đỡ cắt thức ăn, vậy mà Thiên Bảo cũng ở bên cạnh giúp đỡ, Thư Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, nhanh chóng nấu cơm xào rau, cũng đã hơn sáu giờ, hai đứa bé sắp c.h.ế.t đói rồi.
Đêm nay Thư Nhan không ăn bữa ăn giảm béo, không phải không tiếp tục kiên trì được mà là bây giờ cô bận rộn như vậy, không ăn chút nào thật sự không chịu đựng nổi, cô ngã xuống thì ai lo cho hai đứa bé?
Gần một tuần không ăn cơm tối, Thư Nhan cảm giác cơm thật ngọt, nhưng mà cô vẫn hết sức kiềm chế bản thân, chỉ ăn nửa bát cơm và một chút rau quả, không thể ăn thịt.
Hai xưởng may khác cũng nằm trong khu vực này nhưng cách đây hơi xa, Thư Nhan phải tìm rất lâu mới thấy. Kiểu dáng quần áo ở đây không khác mấy so với xưởng của ông chủ Hà trước đó, chất liệu không bằng ông ấy nên tất nhiên giá tiền cũng rẻ hơn một ít. Thư Nhan muốn đi trên con đường trung cấp thậm chí cao cấp hơn thì không được tham món hời nhỏ này được.
Tạm quyết định chọn xưởng may của ông chủ Hà, để xem bên ông Hồ còn giới thiệu nơi nào tốt hơn không, không thể đặt hết trứng gà trong cùng một giỏ được.
TBC
"Bà chủ Thư." Ông Hồ dẫn hai người đàn ông vào trong cửa hàng, cười nói cởi mở: "Đây là ông chủ Trương mà tôi nói, rất nhiều cửa hàng mặt tiền ở Nam Thành đều tìm ông ấy trang trí, cả chất lượng lẫn giá cả đều rất ưu ái."
Hai ngày qua Thư Nhan quá bận nên đã nhờ ông Hồ tìm công ty trang trí.
"Chào ông." Thư Nhan bắt tay với ông chủ Trương: "Tôi đã thỏa thuận xong với chủ cho thuê nhà, có thể phá bỏ bức tường này và đổi thành tường bằng kính trong suốt, trần nhà phải được thiết kế đặt biệt, treo đèn chùm tám bóng ở hai bên, chuyển vị trí của quầy thu ngân sang bên này, nhà kho đằng sau giữ nguyên, phía bên phải chia ra thành hai phòng thử đồ, có vấn đề gì không?" Thư Nhan nói ý tưởng của mình với ông chủ Trương, rất nhiều nơi cần được sửa chữa.