Ngày mai là thứ bảy, nhưng mà hai đứa con đều phải đến lớp học, bên Thiên Bảo thì bao cơm, coi như nhà trẻ cuối tuần, còn bên Diệp Thanh Thanh vốn không bao ăn cơm, Thư Nhan cố ý tìm giáo viên nói một chút, cuối tuần đứa nhỏ ăn cơm trưa của chỗ ông ấy, mỗi tháng đóng mười đồng tiền ăn, tám ngày cơm trưa cũng không chênh lệch gì nhiều.
Nghe được thỉnh cầu của Thư Nhan, lại có mấy phụ huynh của lớp cũng đề nghị như vậy, một là bọn họ thật sự quá mệt, hơn nữa thời tiết bây giờ nóng như vậy, vừa đi vừa về thì bọn họ mệt mà con cái cũng mệt mỏi, dứt khoát ở lại trường học bổ sung ăn cơm trưa, ngủ trưa ở đó luôn, sau khi bọn họ tan việc lại đến đón con cái.
Đương nhiên giáo viên không có vấn đề, làm cơm cho một người cũng là làm, làm cho mười người cũng là làm, cũng chỉ là nấu thêm nhiều cơm một chút, xào thêm hai món ăn, mà hơn nữa tám ngày cơm trưa cuối tuần này không tính là mệt mỏi, mỗi tháng có thể kiếm thêm hơn một trăm, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Cứ như vậy, cuối tuần hai đứa bé cũng không cần Thư Nhan quan tâm, có thể đi làm chuyện của cô, dù là như thế Thư Nhan vẫn cảm thấy thời gian không đủ dùng.
Tựa như hôm nay, sau khi đưa con đến trường học bổ túc về, cô muốn đến căn nhà mới, đốc công nói là để cô đi nghiệm thu, còn có phòng bếp và ban công Thư Nhan dự định bịt kín lại cô cũng muốn tự đi xem, tóm lại có không ít thứ cần cô xem qua đồng ý mới bắt đầu làm, lúc đầu tưởng là một hai tiếng là có thể làm xong, vậy mà lăn lộn đến giữa trưa hơn mười một giờ.
Buổi chiều cô muốn đi tìm mấy địa chỉ mà hôm qua Lâm Tuệ cho, cô dự định đi xem trang phục trước, có thể lấy một ít ở những xưởng đó, các nhà máy trang phục đều nằm ở ngoại thành, lúc này đã có xe taxi, nhưng xe taxi vô cùng ít, Thư Nhan nghe ngóng rồi bắt xe buýt, nghe người trên xe buýt nói đi hai ba phút là đến, Thư Nhan tìm một vòng cũng không phát hiện gì, nóng không chịu được đến quán nhỏ mua một cây kem, tìm ông chủ người địa phương để nghe ngóng.
"Nhà máy mà cô nói ở ngay phía trước, cô đi từ phía bên trái cái phòng tắm kia, nhìn thấy Trang phục Nhật Thăng thì đi thẳng về bên phải là có thể thấy được."
"Cảm ơn." Thư Nhan ăn kem xong lau miệng, xác định không có gì không ổn mới đi về nhà máy trang phục.
Lúc này thật sự khu xưởng vô cùng bẩn, trời nắng to, trên đống rác có vô số con ruồi bay múa, Thư Nhan còn nghe được rất nhiều mùi nước tiểu khai, tận lực giảm bớt tần suất hô hấp của mình, cuối cùng tìm tới nhà xưởng mà Lâm Tuệ chỉ.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-65.html.]
"Chào bác, nơi này là nhà máy trang phục Hoành Thịnh phải không?" Thư Nhan nhìn thấy ông cụ gác cổng, lễ phép hỏi.
"Đúng, cô có chuyện gì không?" Ông cụ trừng mắt lên hỏi.
"Tôi muốn lấy hàng, không biết là tôi phải tìm ai?" Từ Lâm Tuệ cô biết được nhà máy này là nhà máy tư nhân, chung quy cũng không đến mức từ chối khách.
Đương nhiên là không có khả năng từ chối khách, ông gác cổng nghe được Thư Nhan muốn lấy hàng, vô cùng nhiệt tình dẫn cô đi gặp xưởng trưởng, không sai, chính là trực tiếp đi gặp xưởng trưởng, dù sao nhà máy không lớn lắm, nào có nhiều bộ phận như vậy, phần lớn đều là tự thân đi làm.
Giống như Lâm Tuệ nói, người chủ này rất hòa nhã, thấy Thư Nhan thì rất nhiệt tình tiếp đãi cô ngồi xuống.
"Cô muốn lấy hàng là tự mở tiệm bán quần áo sao?" Ông chủ họ Hà, pha trà cho Thư Nhan xong bắt đầu vào chủ đề chính.
"Đúng vậy, gần đây đang chuẩn bị một tiệm bán quần áo, cho nên muốn xem một chút quần áo của các nhà máy trong vùng, nếu như hàng tốt thì tôi quyết định lấy hàng trực tiếp ở Nam thành." Thư Nhan cũng không nói vòng vo.
Ông chủ Hà cũng không thổi phồng trang phục của nhà máy mình đến mức ba hoa chích chòe, mà trực tiếp dẫn Thư Nhan đến phòng hàng mẫu nhìn chất lượng hàng hóa, quần áo không ít nhưng có thể để cho Thư Nhan vừa mắt lại không nhiều, chỉ có thể nói là thẩm mỹ khác biệt, dù sao thẩm mỹ của Thư Nhan cũng là hai mươi năm sau, nhìn quần áo thập niên chín mươi tất nhiên là cảm thấy vừa quê mùa vừa cổ lỗ sỉ, nhưng cô không thể nhập hàng theo thẩm mỹ hai mươi năm sau được, không cùng thời đại thì thẩm mỹ khác biệt, ánh mắt vượt quá mức quy định chính là quần áo kỳ quái, Thư Nhan rất rõ ràng điểm này, không dựa theo ý của chính mình được.
Theo lời ông chủ Hà nói, Thư Nhan biết được đâu là quần áo đang lưu hành gần đây, đúng lúc Thư Nhan nhìn trúng mấy kiểu kia, xem ra ánh mắt của cô tới bây giờ cũng không phải hoàn toàn hỏng bét.
Nhất là mấy kiểu áo khoác mà ông chủ Hà đề xuất, căn bản chính là kiểu thế kỷ mười chín, mode là một vòng tuần hoàn, bản thân Thư Nhan thật sự cảm nhận được.