"Tôi cũng ở tầng 12 căn số 2, phòng 1201." Thư Nhan sắp nổi da gà, sao có thể trùng hợp thế chứ.
Tầng họ ở tổng cộng chỉ có bốn hộ gia đình, Thư Nhan là 1201. phòng bên là 1203. Lâm Tuệ không phải đối diện phòng cô thì là phòng chéo ở đối diện.
"Tôi phòng 1208. thế nào cũng tính là hàng xóm rồi, tình cờ quá đi mất." Lâm Tuệ thật sự rất vui, cô ấy luôn thấy con gái mình quá cô đơn, không ngờ chẳng mấy chốc đã có bạn hàng xóm rồi, sau này mỗi lần đi học lẫn ra về đều có bạn, cuối tuần cũng có thể chơi với nhau.
Lâm Tuệ mua sớm hơn Thư Nhan, nhà đã được sắp xếp nội thất xong, chờ cho thoáng khí là có thể vào ở, nghe bảo Thư Nhan còn đang sửa sang nhà bèn nhiệt tình góp ý.
Thấy hai người trò chuyện rôm rả, Ngô Tú Nguyệt hơi hâm mộ: "Nhà ở dinh thự Nam Phủ đắt lắm đúng không? Tôi định mua một phòng 60 mét vuông nhưng chồng tôi không đồng ý, muốn chờ giá phòng thấp hơn chút nữa hẵng mua."
Nhiều người Trung Quốc cũng quan tâm theo dõi, muốn chờ giá nhà giảm rồi mới mua. Thư Nhan nghĩ rằng nếu như đầu tư thì có thể chờ xem, chứ nếu mua nhà để ở thì không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì. Hiện giờ họ đang thuê phòng tại một khu chung cư vừa nhỏ vừa cũ, Ngô Tú Nguyệt còn bảo mình sống chung với ba mẹ chồng, vậy thì chật chội biết bao?
Nhưng giá nhà sẽ ổn định trong nhiều năm tới, đến năm 97 mới giảm sút nên Thư Nhan sẽ không khuyên đối phương mua nhà, khỏi mất công tới lúc đó lại trách cô.
Lâm Tuệ cũng không nói gì, mua nhà không phải chuyện đùa, họ mới làm quen, không phải muốn nói gì là nói được.
Trong ba người chỉ có Thư Nhan là hai con, hai người đều một con. Lâm Tuệ là vì bản thân và chồng đều làm ở đơn vị, theo như chính sách chỉ được sinh một con, còn Ngô Tú Nguyệt thì vì con đầu đã là con trai, theo quy định không được có con tiếp.
"Được như chị thì còn gì bằng, có cả trai lẫn gái." Hai người đều hâm mộ Thư Nhan.
"Một đứa cũng tốt rồi mà, không chịu nhiều áp lực." Nếu là Thư Nhan tự sinh thì một đứa đã đủ rồi, may thay cô không cần mang thai cũng không cần sinh đẻ, tự động thành mẹ luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-59.html.]
Sau khi hẹn cuối tuần cùng đi dạo phố với họ, Thư Nhan đưa sắp nhỏ về. Đến nhà, Thư Nhan mới nói với Diệp Thanh Thanh: "Con bé này, người ta bắt nạt con cũng không biết phản kháng là sao? Hôm nay không có Vương Nghệ Đồng giúp thì có phải con cứ đứng đó mặc người ta bắt nạt không?
"Mẹ, mẹ đừng giận mà." Diệp Thanh Thanh cúi đầu: "Lần sau con nhất định sẽ không gây rắc rối cho mẹ đâu ạ."
TBC
Nhìn đứa bé rụt rè, dè dặt ấy, lòng Thư Nhan như quặn lại: "Nói gì thế hả, không phải mẹ trách con gây chuyện đâu, hơn nữa chuyện này vốn đâu phải do con, mẹ giận là giận con không biết bảo vệ bản thân thôi. Thanh Thanh à, mẹ không thể luôn ở bên con được, sẽ có lúc không thể chú ý tới con, vậy nên con phải học cách bảo vệ chính mình, nếu không, con bị bắt nạt thì mẹ sẽ buồn lắm. Con đi học trên trường, có chuyện gì nhất định phải nói cho mẹ biết đấy, chỉ cần con không sai thì mẹ luôn đứng về phía con."
Diệp Thanh Thanh nín khóc, mỉm cười, gật đầu thật mạnh.
"Mẹ ơi, con cũng sẽ ngoan ngoãn mà, mẹ đừng buồn nha." Diệp Thiên Bảo đứng cạnh bỗng lên tiếng.
Thư Nhan mừng rỡ xoa đầu cậu: "Hai đứa đều ngoan, đều là con ngoan của mẹ. Đói bụng rồi đúng không, mẹ đi nấu cơm cho các con."
Không biết có nồi cơm điện chưa nhỉ? Không có thì mua một cái, nấu rồi đi đón con, về nhà nấu ăn nữa là dọn cơm lên được rồi, hơn nữa nấu cơm bằng nồi áp suất thật sự rất khó canh chừng, không phải cứng thì là nhão.
Thức ăn trên bàn vẫn chia hai phần như cũ, món của cô hôm nay là canh rong biển. Cô vốn rất thích ăn canh rong biển nhưng canh rong biển không dầu, không muối thật sự không ngon, cảm giác đói bụng chẳng thích chút nào, phải gọi là giày vò mới đúng, vô số lần tâm trí bảo Thư Nhan hãy bỏ cuộc đi.
Buổi sáng tỉnh lại, Thư Nhan những tưởng mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Ăn uống điều độ đã đau đớn tập thể dục càng đau đớn hơn, rốt cuộc tại sao phải giảm cân chứ? Không được, thế này ai mà kiên trì nổi, để hồi đi mua chiếc gương, thấy mình từ từ gầy đi mới có động lực.
Nhìn con vào trường mầm non, Thư Nhan cố ý về muộn hơn một chút để thảo luận với phụ huynh của bạn Diệp Thiên Bảo về chuyện liên quan tới lớp học.
"Cái đó ấy hả? Tôi đi xem rồi, toàn người nước ngoài dạy cả, vừa chơi vừa học, mấy đứa nhỏ thích lắm, tôi cũng nói được vài từ, chủ yếu là dạy ở bên cạnh trường mầm non, sau khi tan học giáo viên sẽ dẫn bọn nhỏ tới đó luôn, chúng ta có thể chờ tan học rồi tới đón, cuối tuần cũng có thể lên lớp học thêm. Dù sao con ở nhà cũng chơi, thay vào đó lên trường vừa chơi vừa học thêm vài thứ cũng tốt." Người đang nói chuyện là bà lão nói muốn tới chỗ quản lý khu chung cư đòi lại công bằng hôm qua.