"Để tôi giới thiệu sơ qua cho mọi người, đây là mẹ của Vương Nghệ Đồng, đây là mẹ của Diệp Thanh Thanh, bên cạnh tôi là mẹ của Trương Thành Hàm. Thật ra không phải chuyện lớn gì, trưa nay Trương Thành Hàm muốn ăn thịt kho trong bát của Diệp Thanh Thanh, vì bạn Vương Nghệ Đồng không muốn ăn chung với con trai nên xảy ra chút tranh cãi. Sau đó vào tiết học thể dục buổi chiều, Trương Thành Hàm giành mũ của bạn Diệp Thanh Thanh, vì vậy mà Vương Nghệ Đồng cãi nhau mấy câu với cậu bé nhưng thầy thể dục đã nhanh chóng ngăn cản, tôi cũng phê bình bạn Trương Thành Hàm rồi. Cậu bé biết mình đã sai, còn xin lỗi bạn Diệp Thanh Thanh nên hôm nay tôi gọi các bậc phụ huynh đến đây chủ yếu là muốn nói rõ tình huống với mọi người." Cô Trương kể chuyện đã xảy ra với ba vị phụ huynh.
Thư Nhan quay đầu nhìn ba đứa trẻ, dường như cậu học sinh biết lỗi rồi nên cúi gằm mặt mãi, Diệp Thanh Thanh cầm tay Thư Nhan không nói gì, còn cô bé Vương Nghệ Đồng cứ khóc thút thít khiến Thư Nhan mở rộng tầm mắt, không ngờ một cô bé nhỏ nhắn, yếu đuối như vậy lại ra mặt vì Diệp Thanh Thanh.
"Đồng Đồng, mọi người là bạn cùng lớp với nhau, hơn nữa đồ ăn là của bạn Thanh Thanh, sao con lại không cho? Mẹ đã dạy con phải hòa thuận với bạn chưa?" Lâm Tuệ phê bình con mình đầu tiên.
"Nhưng cậu ấy là con trai, ba nói không được ăn chung với con trai mà ạ." Vương Nghệ Đồng thấy mình tủi thân quá: "Đã thế cậu ấy còn cướp mũ của Thanh Thanh, cười Thanh Thanh không có tóc giống con trai, còn ném mũ của Thanh Thanh đi nữa, chẳng ngoan chút nào, con không muốn làm bạn với cậu ấy đâu."
"Hứ, mình cũng đâu muốn làm bạn với cậu." Trương Thành Hàm nghe vậy thì chẳng vui chút nào.
"Hàm Hàm!" Mẹ Trương Thành Hàm quát cậu bé rồi nhìn về phía Thư Nhan và Lâm Tuệ với vẻ hơi ngại ngùng: "Thật ngại quá, ở nhà thằng bé cũng bướng lắm, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng."
Cô Trương thầm thở phào, ba người phụ huynh đều hiểu phải trái là được rồi, sợ nhất là gặp dạng phụ huynh vừa ngang ngược vừa vô lý thôi.
TBC
"Bạn Trương Thành Hàm, lúc nãy em không nói vậy với cô mà nhỉ, em quên đã hứa gì với cô rồi sao?"
"Không được bắt nạt bạn nữ ạ, em biết lỗi rồi cô ơi. Bạn Diệp Thanh Thanh, mình xin lỗi, mình không nên giật mũ cậu còn cười cậu, sẽ không có lần sau đâu." Trương Thành Hàm nhận lỗi rất chân thành.
"Không... không có gì." Diệp Thanh Thanh thoáng nhìn Thư Nhan, mạnh dạn trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-58.html.]
"Còn bạn Vương Nghệ Đồng thì sao nào?" Cô Trương nhìn Vương Nghệ Đồng.
"Trương Thành Hàm đã xin lỗi, Thanh Thanh cũng chấp nhận lời xin lỗi của cậu ấy rồi nên em cũng tha thứ cho cậu ấy, sẽ làm bạn với cậu ấy ạ." Vương Nghệ Đồng bĩu môi, đáp.
Thư Nhan không biết các bạn nhỏ nghĩ gì trong lòng, ít nhất ngoài mặt có vẻ rất hòa thuận. Chuyện đã giải quyết xong, ba người mẹ dẫn con về, càng trò chuyện càng hợp ý. Nghe nói Thư Nhan hiện đang ở khu chung cư cũ đằng sau đường Học Phủ, Ngô Tú Nguyệt - mẹ của Trương Thành Hàm - tức thì cười đáp: "Mình có duyên thật đó, nhà tôi cũng ở đó đấy. Chị ở tòa nào?"
"Trùng hợp thế, tôi ở phòng 301 căn số 5, gần nhau thế thì sau này dễ qua lại rồi."
"Trùng hợp thật, tôi ở phòng 202 căn số 7, đi mấy bước là tới rồi, khi nào qua nhà tôi chơi nhé. Con trai chị đây sao, mấy tuổi rồi? Học trường mầm non nào thế?" Thấy một bé trai đeo chiếc cặp nhỏ đi sau lưng Thư Nhan, Ngô Tú Nguyệt hỏi.
"Ba tuổi rưỡi, vừa vào trường mầm non của dinh thự Nam Phủ đây, thằng bé này cũng nghịch ngợm lắm. Giờ làm quen với mọi người nhé. Thiên Bảo, gọi dì đi con." Thư Nhan kéo Diệp Thiên Bảo đang nấp sau lưng mình ra.
Diệp Thiên Bảo kêu lí nhí hai tiếng, dần có can đảm hơn, từ từ chạy qua chỗ Diệp Thanh Thanh. Con nít đều thích chơi với đứa bé lớn hơn mình, nhất là khi bây giờ có thêm người anh trai bé nhỏ Trương Thành Hàm, cậu càng vui hơn.
"Chị mua nhà ở dinh thự Nam Phủ ư?" Lâm Tuệ nhìn Thư Nhan với vẻ mừng rỡ: "Vậy chúng ta cũng là hàng xóm rồi."
"Chị cũng ở dinh thự Nam Phủ sao? Chị ở căn số mấy?" Chuyện này thật sự trùng hợp một cách kỳ lạ, dù thế nào Thư Nhan cũng không ngờ bị gọi phụ huynh một lần mà phát hiện đến hai hàng xóm.
Thành thật mà nói, Thư Nhan không quen biết ai ở Nam Thành cả, con đi học rồi thì chẳng có lấy một người trò chuyện cùng nên thỉnh thoảng thấy rất trống trải và cô đơn. Trước đây ở lì trong nhà là vì có điện thoại, bây giờ chẳng có gì để g.i.ế.c thời gian cả, làm quen được với hai người để trò chuyện cùng thật sự vô cùng quan trọng. Mấu chốt là họ trông có vẻ thân thiện, có lẽ sẽ hòa hợp lắm đây.
"Tôi ở tầng 12 căn số 2, chị thì sao?" Thật ra trong lòng Lâm Tuệ rất ngạc nhiên, không ngờ Thư Nhan có thể mua được nhà ở dinh thự Nam Phủ. Nơi đó dù là căn phòng nhỏ nhất chiếm diện tích 60 mét vuông cũng đã hơn 200 nghìn rồi, nhiều cặp vợ chồng viên chức chưa chắc đã mua được.