Tìm một cửa tiệm làm đầu trông sáng sủa rồi đi vào: "Chỗ mình có uốn tóc không?"
"Có, cô muốn uốn kiểu gì?" Người của tiệm làm đầu vội vã đứng dậy.
"Cắt ngắn một chút giúp tôi, đến chỗ này này." Thư Nhan khoa tay múa chân một lát, lại hỏi: "Có ép thẳng được không?"
"Được, nhưng mà bây giờ uốn tóc xoăn đang phổ biến đấy. Cô nhìn mấy ngôi sao nữ trong phim Hồng Kông kìa, ai ai cũng đều làm xoăn sóng cả, đẹp biết bao." Thợ làm đầu vừa dẫn Thư Nhan đi gội đầu, vừa đề nghị.
"Tóc của tôi xấu lắm, ép thẳng là được rồi." Thư Nhan không hiểu tóc của mình nữa sao? Uốn xoăn thì đẹp thật đấy, nhưng vấn đề là gội ở nhà xong, sau khi khô thì như bị sét đánh vậy, có buộc đuôi ngựa cũng không được.
"Không có tóc nào là xấu cả, chỉ có tay nghề không tốt thôi, có phải trước kia cô đã từng uốn rồi không? Cô cứ yên tâm, chỗ chúng tôi chắc chắn sẽ uốn đẹp, tôi đã học rất nhiều rồi, cam đoan có thể uốn đẹp cho cô." Thợ làm đầu thao thao bất tuyệt.
Thư Nhan nhíu mày, đây chính là nguyên nhân khiến cô không thích đến tiệm làm đầu lắm, thẳng thắn nói: "Tôi chỉ muốn ép thẳng thôi, không được thì tôi đổi tiệm khác."
Người thợ làm đầu lập tức không lên tiếng, im lặng khoảng một phút rồi bắt đầu nói lảng sang chuyện khác với Thư Nhan, ví dụ như cô là người ở đâu, đã kết hôn chưa, làm nghề gì ở Nam Thành, ...
Thư Nhan: ...
Xoẹt xoẹt mấy nhát, mái tóc mà nguyên thân nuôi nhiều năm đã bị xén đến dưới vai một chút, cũng coi như là tóc ngắn ngang vai. Sau khi ép thẳng, phối hợp với khuôn mặt to bè của Thư Nhan hiện giờ, e hèm trông xấu cực kỳ.
Thợ làm tóc nhìn Thư Nhan bằng ánh mắt hơi ai oán, khuôn mặt tỏ vẻ cô xem đi, xấu thật mà.
"Cảm ơn, tôi rất hài lòng." Độ ép thẳng quả thật khiến cô rất hài lòng, thẳng tắp như thanh thép vậy.
Buộc kiểu đuôi ngựa lên trông nhẹ nhàng thanh thoát hơn nhiều, người cũng có sức sống hơn. Thư Nhan trả tiền rồi đi khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-57.html.]
Tóc của cô cực kỳ khó duỗi, người khác mất ba tiếng là xong, đến cô thì ít nhất cũng phải năm tiếng, lỡ mất giờ cơm trưa. Thư Nhan nấu món cơm chan súp đơn giản, nửa tiếng sau tiếp tục kiên trì Burpee mười phút, kế đó tắm rửa thay quần áo rồi đi mua rau về, ước chừng có thể đi đón con được rồi.
Diệp Thiên Bảo không gây rắc rối gì. Lúc đi đón Diệp Thanh Thanh, Thư Nhan bị giáo viên gọi ở lại trường.
Cô vẫn luôn biết mình sẽ bị gọi đến với tư cách là phụ huynh, nhưng không ngờ lại là của Diệp Thanh Thanh.
"Mẹ Thanh Thanh ơi, hôm nay trên trường bạn Diệp Thanh Thanh xảy ra chút mâu thuẫn với bạn học, có thể cần chị tới văn phòng tôi một chuyến." Cô Trương là chủ nhiệm lớp Diệp Thanh Thanh, cô ấy đã đứng sẵn ở cửa chờ ba vị phụ huynh.
"Thanh Thanh ở trường không ngoan sao?" Tuy hỏi vậy nhưng Thư Nhan hiểu tính cách con gái mình không phải nghịch ngợm, phá phách mà thuộc kiểu dù bị bắt nạt cũng không chịu nói ra. Thư Nhan lo lắng con gái bị bắt nạt hơn là Diệp Thiên Bảo.
"Chị bình tĩnh trước đã, chỉ là hiểu lầm cỏn con giữa các bạn nhỏ thôi." Cô giáo cười ôn hòa.
TBC
Thư Nhan thở phào nhẹ nhõm, vừa vào văn phòng đã thấy một người phụ nữ ăn mặc trang nhã, lịch sự dạy dỗ một cô bé đang khóc, ngoài ra còn có hai đứa trẻ đứng trước bàn làm việc của giáo viên, một đứa vừa nhìn đã biết là một cậu trai vô cùng bướng bỉnh, một đứa là Diệp Thanh Thanh nhà cô.
"Chào chị, chị là mẹ của Thanh Thanh đúng không ạ?" Người phụ nữ âm thầm quan sát Thư Nhan, ngoại hình bình thường, dáng vóc hơi tròn trịa, trông có vẻ là làm nông nhưng trang phục lại rất vừa vặn và đúng mực, chất vải cũng khá tốt, đi giày da cao gót, tóc búi gọn gàng sau gáy, đôi mắt trong veo ngay thẳng, cách ăn diện và khí chất chẳng giống đến từ nông thôn chút nào, nói chung là cảm giác rất mâu thuẫn.
"Phải, tôi là mẹ của Thanh Thanh, chị là?" Thư Nhan liếc mắt nhìn cô bé bên cạnh cô ấy, cô bé sáng nay tay trong tay đi học với Thanh Thanh đây mà.
"Tôi là mẹ của Vương Nghệ Đồng. Tôi họ Lâm, tên một chữ Tuệ, chị gọi tôi Lâm Tuệ là được, tôi phải gọi chị thế nào?" Ở nhà Lâm Tuệ nghe con gái kể về Diệp Thanh Thanh rất nhiều lần, cô ấy sẽ không can thiệp vào chuyện kết bạn của con gái, đương nhiên, nếu đó là bạn tốt thì càng tốt.
"Tôi là Thư Nhan." Thư Nhan quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Thanh, đi tới trước mặt cô bé rồi ngồi xổm xuống: "Sao thế con?"
Diệp Thanh Thanh rụt rè liếc mắt nhìn Thư Nhan, phát hiện mẹ không nổi giận thì vành mắt bỗng đỏ hoe.
"Mẹ." Đứa còn lại thì không nói lấy câu nào làm Thư Nhan suýt thì lo lắng muốn chết.
Giữa lúc đó, cô Trương dẫn một người phụ nữ trở lại, hiển nhiên đó là phụ huynh của cậu học sinh.