"Cô giáo Lưu." Thư Nhan nhìn cô ấy với ánh mắt nghi hoặc, chẳng lẽ mới một ngày mà Thiên Bảo đã gây rắc rối rồi sao?
"Là thế này, chúng tôi là nhà trẻ song ngữ, thứ quan trọng nhất của ngôn ngữ là nói nhiều nghe nhiều, cho nên tốt nhất là bình thường phụ huynh cũng có thể dạy con nói ngoại ngữ ở nhà, điều này sẽ rất có lợi cho việc học ngoại ngữ của trẻ. Đây là lớp huấn luyện mà nhà trường mở ở ngoài, hy vọng lúc rảnh rỗi chị có thể đến nghe giảng cùng với con, trưởng thành cùng với con trẻ." Cô giáo Lưu đưa một tờ rơi cho Thư Nhan.
Nói một hồi lâu cũng chỉ để mời cô đăng ký lớp huấn luyện thôi.
"Được, sau này có rảnh thì tôi sẽ đến xem." Thư Nhan cười nói.
Đến khi cô giáo đi vào, Thư Nhan đang nghĩ xem có nên đi dự không thì đã bị phụ huynh của em học sinh khác gọi lại.
TBC
"Cô giáo cũng đưa tờ rơi cho chị à? Chị nói xem chẳng phải nhà trẻ này đã song ngữ rồi sao? Tại sao còn phải đăng ký lớp huấn luyện nữa? Trẻ con tí tuổi đầu thì biết cái gì?"
"Đúng đấy, một tháng hơn hai trăm, đã thầu bữa trưa rồi, bây giờ còn phải đăng ký lớp huấn luyện gì đó nữa, tôi thấy đang moi tiền thì có. Không được, tôi phải hỏi về việc quản lý tài sản đã." Bà thím lớn tuổi hơn chút nói với vẻ khó chịu.
Xem ra mọi người đều rất không hài lòng về lớp huấn luyện này. Thư Nhan không phát biểu ý kiến, chờ sau khi các phụ huynh phản ánh xong thì xem nhà trường giải thích thế nào.
Nói đến lớp huấn luyện, Diệp Thanh Thanh cũng không còn nhỏ nữa, để hôm nào hỏi cô bé xem có sở thích gì không, học một hai thứ khác nhau kiểu gì cũng sẽ có ích cho cô bé.
Đã đến dinh thự Nam Phủ rồi thì tiện đường đi xem tình hình sửa sang nhà mới luôn. Không thường xuyên tới kiểm tra, Thư Nhan sợ cai thầu cắt xén nguyên vật liệu.
"Cô Thư tới đúng lúc thật đấy, điện nước đều đã được lắp xong rồi, tất cả ổ điện đều làm theo yêu cầu của cô, cô xem còn thiếu sót cái gì không?" Nhìn thấy Thư Nhan, cai thầu dẫn cô đi xem các loại ổ điện dự phòng.
Đầu năm nay yêu cầu của mọi người về ổ điện không cao, một phòng ngủ có lẽ chỉ có một hai ổ điện, nhưng Thư Nhan cảm thấy không đủ chút nào. Ví dụ như nhất định phải có ổ cắm điều hòa, lại còn ổ cắm bình nóng lạnh nữa. Hiện tại không có không có nghĩa là sau này không có, đến lúc đó nếu muốn làm thì phải đập cả bức tường đi xây lại, cực kỳ phiền phức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-56.html.]
Nhà bị người ta mua ở bên cạnh đang sửa sang, cô đứng trên ban công nhìn thoáng qua, đối phương định che ban công lại. Đúng lúc chủ nhà cũng đang ở đây, nhìn thấy Thư Nhan thì không khỏi cười nói: "Em là chủ căn nhà bên cạnh à? Hôm qua tới không nhìn thấy em."
"Đúng vậy. Chào chị. Hôm qua em có việc nên không đến được. Chị che ban công này để làm gì thế?" Ban công nhà cô ấy là sân hứng nắng, che kín hết thì còn có thể hứng nắng được nữa sao?
"Nhà chị có nhiều người, định che ban công để xây thêm một phòng." Người phụ nữ nhà bên tiến đến gần Thư Nhan: "Chị họ Trương, hẳn là lớn hơn em mấy tuổi đấy, nếu không chê thì cứ gọi chị là chị Trương nhé, em gái xưng hô thế nào được nhỉ?"
"Em tên là Thư Nhan, chị cứ gọi em Tiểu Nhan là được." Thư Nhan khó hiểu: "Nếu cần thêm một phòng thì mua luôn chỗ chín mươi mét vuông có phải tốt hơn không ạ?" Vừa đủ bốn căn phòng, còn không cần phải bịt ban công lại.
"Chị có bốn đứa con, ba gái một trai, phòng ngủ nhỏ hơn để cho con trai chị, phòng ngủ to hơn này sẽ sửa thành ba phòng cho ba đứa con gái. Sau này con gái đi lấy chồng, phá căn phòng này đi thì sẽ thành nhà có ba phòng hai sảnh rồi, để làm phòng tân hôn cho con trai cũng nở mày nở mặt." Dường như chị Trương đang nghĩ đến cảnh tượng con mình sau khi kết hôn, cười tươi roi rói.
Trong phút chốc, Thư Nhan không biết nói gì thêm, đối phương đã sinh ba người con gái rồi mà vẫn muốn sinh con trai, hiển nhiên là loại muốn có con trai đến phát điên rồi, không đạo lý nào có thể khuyên ngăn được. Huống chi việc nhà người ta, Thư Nhan cũng không tiện nói gì.
"Tiểu Nhan, em có mấy đứa con thế?" Chị Trương hồi hồn lại, cười.
"Em có hai đứa, cháu lớn là con gái, cháu nhỏ là con trai." Thư Nhan cười nhạt.
"Vừa tròn mười điểm rồi, thích thật đấy." Chị Trương nói với vẻ hâm mộ.
"Chị mới có phúc đó, sau này bốn đứa con sẽ hiếu thảo với chị." Thư Nhan không muốn nói thêm chuyện chồng con gì với cô ấy nữa, kiếm cớ quay vào nhà.
Nhìn chung chị Trương nhà bên trông khá dễ nói chuyện, dù sao thì hàng xóm dễ nói chuyện cũng hơn là khó nói. Thư Nhan lại dạo qua một vòng rồi đi thẳng đến tiệm làm đầu.
Tóc của cô xoăn tự nhiên, chải kiểu gì cũng vẫn bù xù, lởm chởm cả đầu. Mái tóc này giống hệt như bản thân cô vậy, đang cực kỳ bết bát.