"Được, mẹ cũng đang tính như vậy đây, mấy hôm nay mặt trời gay gắt quá, chạy tới chạy lui cháy hết cả da."
Buổi trưa trời nóng, Thư Nhan không nấu cơm mà mua màn thầu, ngoài ra còn nấu khoai tây sườn heo bằng nồi áp suất, bên trong bỏ thêm hạt ngô, khoai sọ, nấm hương, một nồi đầy ú ụ. Canh và rau đã có, Diệp Thanh Thanh ăn hai chiếc màn thầu lớn và hai bát canh xương toàn rau.
TBC
"Mẹ ơi, món này ngon quá." Diệp Thanh Thanh ợ một tiếng, nói.
"Ngon thì lần sau nấu tiếp cho con ăn." Cách nấu kiểu lười này là do cô học được từ mẹ, mẹ của Thư Nhan mở tiệm bán trái cây nên rất bận, trưa mùa hè nào cũng nấu một nồi canh sườn lớn, rau nấu cùng thì thay đổi hàng ngày, hôm nay là khoai tây, ngày mai là khoai sọ, ngày kia là ngô. Theo như mẹ cô nói thì màu rau của từng ngày đều không giống nhau, mua thêm một túi màn thầu nữa, cả nhà ăn no lại còn ngon nữa, phần còn lại thì buổi tối có thể làm canh.
Bản thân Thư Nhan lúc sống một mình ở ngoài thường xuyên ăn như vậy, hôm nay chạy đôn chạy đáo cả buổi sáng, lại còn do quá nóng nữa, cho nên cô làm biếng một hôm.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Thanh Thanh giúp thu dọn bát đũa cùng, Thư Nhan không từ chối. Rất nhiều phụ huynh cảm thấy con cái chỉ cần học hành chăm chỉ là được rồi, việc nhà không cần chúng phải giúp đỡ, quan trọng nhất là sợ con mình càng giúp càng bận. Gia đình Thư Nhan cũng vậy, dù ba Thư và mẹ Thư có bận bịu mệt mỏi đến mấy thì cũng không để Thư Nhan và em trai giúp làm việc nhà, cắm có nồi cơm thôi mà cũng mắng các cô không chăm chỉ làm bài tập. Dần dà, hai chị em cô hình thành kiểu sống không làm việc ở nhà.
Bản thân Thư Nhan và em trai đã rút ra được kinh nghiệm là đừng cảm thấy con cái không làm tốt, bạn không để chúng làm thì sao biết được có làm không tốt hay không chứ? Đương nhiên không phải là ném hết việc nhà cho con làm, mà là để chúng làm giúp một số việc trong khả năng. Cho nó tham gia vào những việc vụn vặt trong nhà thì con càng có thể hiểu được sự khó khăn của ba mẹ, khi lớn lên con sẽ không đến mức mù mờ không biết cái gì cả.
"Được rồi. Con đi ngủ một tiếng đi, đến giờ mẹ sẽ gọi con dậy đi học." Thư Nhan lau khô tay, đốt hương muỗi. Nam Thành có rất nhiều muỗi, ở khu nhà cũ kỹ này lại càng nhiều hơn, hai đứa trẻ thịt mềm, muỗi đốt là sưng to một cục, không đốt hương muỗi thì hoàn toàn không thể ngủ nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-53.html.]
Mặt trời ban trưa treo ở chính giữa, Thư Nhan thực sự không dám ra ngoài, nên dứt khoát cũng đi ngủ trưa. Sợ ngủ say quá khiến con đi học muộn, gần như cứ mười phút là Thư Nhan lại một lần, kết quả chính là còn khó chịu hơn cả không ngủ, xem ra cần phải mua đồng hồ báo thức thôi, nếu không thì không chịu đựng nổi mất.
Diệp Thanh Thanh đi học, trong nhà chỉ còn lại một mình Thư Nhan. Trên mặt đất trải một tấm chiếu, tập Burpee trên đó được hai lượt là lại trượt, dứt khoát tập luôn trên nền đất. Trước đây cô đã từng tập động tác này một thời gian rồi nên biết phải làm thế nào, tập một lượt nghỉ vài giây, lúc tập đến lần thứ năm đã bắt đầu mỏi đùi, suy nghĩ từ bỏ vẫn luôn vờn quanh trong đầu.
Đã có con rồi, lại còn vừa có nhà vừa có tiền nữa, tại sao phải khổ cực giảm béo như vậy chứ? Từ bỏ đi, nằm yên không tốt sao? Hay là đồ ăn ngon không tốt? Chỉ cần từ bỏ việc giảm cân, bạn sẽ nhận ra con người sống thật là nhẹ nhõm.
Không được! Thư Nhan vứt bỏ suy nghĩ nguy hiểm, trong đầu không ngừng hướng về phía các loại váy vóc xinh đẹp, sau khi mỹ miều rồi sẽ quay về Tây Thành làm lóa mù mắt lũ người kia. Phải thay đổi, phải có dáng vẻ của tuổi hai mươi lăm, thì cuộc sống chân chính mới bắt đầu...
Năm phút Burpee kết thúc, Thư Nhan cực kỳ muốn nằm rạp xuống đất không dậy nữa, uống mấy ngụm nước nhỏ, nghỉ ngơi sau kế tục hai phút lại tiếp tục vận động.
"Kiên trì, mình phải kiên trì, thắng lợi đang ở trước mắt rồi, mình muốn mặc váy, mình muốn mặc sườn xám, mình muốn làm lóe mù mắt tên sở khanh, mình muốn lúc đi đón con được người khác khen ngợi không ngờ cô đã có con rồi..."
Mười phút sau, hai chân Thư Nhan run rẩy, mồ hôi đã thấm ướt quần áo từ lâu. Hôm nay cứ tạm mười phút trước đã, vừa mới bắt đầu tập luyện không thể tập ở cường độ cao quá được, rất dễ bị căng cơ, nên cứ tiến hành theo thứ tự đã.
Sau khi bình phục lại thì đã hơn ba giờ chiều, mặt trời không còn gắt nữa, Thư Nhan quyết định đi tìm ông Hồ.
Cô đã có phương hướng làm ăn sơ lược rồi, ăn mặc ngủ đi lại, đầu tư cho ngủ và đi lại rất cao, cô không thể xoay xở được, ăn và mặc là mối làm ăn có ngưỡng cửa nhập môn tương đối thấp mà lại thu được nhiều. Thật ra, hiện giờ bày quầy đồ ăn bán rất đắt hàng, nhưng cô không có tay nghề, vậy nên còn lại là mặc.