Một hơi thổi tắt tất cả ngọn nến, hai đứa nhỏ dùng sức vỗ tay, Thiên Bảo đưa d.a.o cho Thư Nhan: "Mẹ mau cắt bánh ngọt."
"Chỉ có thể ăn một chút thôi, nếu không sẽ không ăn được cơm." Thư Nhan cắt cho mỗi người một miếng nhỏ, buổi tối ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt.
Phương Trạch Vũ còn đặc biệt làm cho Thư Nhan một bát mì trường thọ, nhìn rất nóng hổi, Thư Nhan nhìn anh cười, gắp một đũa lên ăn.
"Ngon quá." Món này thực sự rất ngon.
Ăn cơm tối xong, hai đứa nhỏ đi tắm trước, cô và Phương Trạch Vũ thu dọn bát đũa. Ở trong phòng bếp, Phương Trạch Vũ phụ trách rửa sạch bát, Thư Nhan phụ trách lau khô, có chút hình ảnh trong phim thần tượng.
"Hôm nay em rất vui."
Tay rửa chén dừng một chút, Phương Trạch Vũ cười yếu ớt nói:
"Em vui là được rồi, anh chỉ sợ... Anh không hay nói chuyện, anh sợ làm em không vui vẻ." Mao Vệ Bình không chỉ một lần nói anh là một khúc gỗ, ngay cả lãng mạn cũng không biết.
"Ai bảo em thích anh." Thư Nhan cố ý thở dài một hơi.
Phương Trạch Vũ ở bên cạnh làm thế nào cũng không kìm nén được ý cười, khóe miệng nhếch lên.
Rửa chén xong, Thư Nhan rót hai ly rượu vang đỏ đi ra ban công, đưa một ly cho Phương Trạch Vũ. Bên cạnh còn có chút vắng vẻ, không nhìn thấy ánh đèn đường cùng ánh đèn nơi những căn nhà nối liền nhau, nhưng lại có thể nhìn thấy sao đầy trời, điều này mấy chục năm sau ở Nam Thành tuyệt đối không thấy được.
Ở dưới bầu trời đầy sao, hai người kể lại chuyện gia đình đơn giản, hai má Thư Nhan đỏ bừng, đã có hơi chếch choáng.
Phương Trạch Vũ hai chai rượu trắng không thành vấn đề, nhưng bây giờ rượu không say, mà là say người, anh nhìn Thư Nhan, lấy ra một hộp trang sức từ trong túi bên phải .
"Chúc mừng sinh nhật."
"Không phải đã nhận quà sinh nhật rồi sao?" Cô cho rằng hoa và bánh ngọt còn có bữa tối do Phương Trạch Vũ chuẩn bị tỉ mỉ chính là quà sinh nhật.
"Tất nhiên là không. Em mở ra xem có thích nó không?" Phương Trạch Vũ uống một ngụm rượu, có chút khẩn trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-374.html.]
Nhận lấy hộp trang sức, Thư Nhan nhất thời trong lòng trống rỗng, có phải là nhẫn hay không? Bọn họ mới quen nhau hơn nửa năm, nếu bây giờ Phương Trạch Vũ cầu hôn, cô đồng ý thì có nhanh quá hay không? Hai đứa trẻ có đồng ý không? Ôm theo chút kỳ vọng mở hộp trang sức ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương rất đẹp, Thư Nhan cũng không nói rõ tâm tình hiện tại của mình, có lẽ có chút tiếc nuối.
"Anh đeo cho em."
Thư Nhan đã uống hai chén rượu vang đỏ, đang chuẩn bị uống chén thứ ba thì bị Phương Trạch Vũ ngăn lại.
"Uống nữa là say thật đấy, ngày mai sẽ đau đầu."
Nhìn Phương Trạch Vũ, Thư Nhan nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền, khẽ cười nói:
"Vừa rồi anh... Em đã nghĩ rằng có một chiếc nhẫn bên trong, khi em mở ra, anh sẽ quỳ xuống rồi cầu hôn em."
Nghe Thư Nhan nói như vậy, Phương Trạch Vũ cảm thấy cần phải giải thích một chút.
"Em thật ngốc, như thế thì còn đặc biệt gì nữa. Anh biết hôm nay sinh nhật của em nên cũng đã cẩn thận hỏi bạn bè cần phải làm gì. Anh ta nói với anh rằng hãy trải hoa trước tòa nhà công ty vào ngày này rồi cầu hôn em. Thành thật mà nói, anh đã có chút lung lay. Nhưng anh sợ sẽ đột ngột dọa em, Nhan Nhan, anh rất thích em, là rất thích rất thích em. Anh rất muốn em trở thành vợ anh, nhưng anh không muốn gây áp lực cho em."
TBC
Thư Nhan nhìn anh, ánh mắt hơi lóe lên: "Nếu đã thích em như vậy, muốn em trở thành vợ của anh, vậy còn không mau quỳ xuống cầu hôn em."
Phương Trạch Vũ mừng rỡ nhìn Thư Nhan, quỳ một gối xuống, lấy ra một hộp trang sức khác từ trong túi phải, chỉ thấy bên trong có chiếc nhẫn phù hợp với vòng cổ của cô.
"Không phải anh nói không chuẩn bị cầu hôn sao, lấy đâu ra nhẫn đây?" Thư Nhan cảm thấy mình bị lừa, đầu hơi say đã tỉnh táo lại một chút.
"Anh đã nói rồi, anh đặc biệt để ý tới lời đề nghị của anh ta, khi mua quà sinh nhật, anh... Anh không thể không mua chiếc nhẫn này. Anh nghĩ rằng ngày hôm nay không sử dụng, một ngày nào đó có thể được sử dụng." Phương Trạch Vũ quỳ một gối xuống, chân thành nhìn cô: "Nhan Nhan, anh là người không biết nói lời lãng mạn. Phương Trạch Vũ anh ở chỗ này trịnh trọng hứa hẹn, đời này chỉ đối xử tốt với một người phụ nữ tên Thư Nhan, coi hai đứa nhỏ như con ruột của mình, em có bằng lòng gả cho anh không?"
Thư Nhan cười khẽ, vươn tay: "Thế em đành phải gả cho anh vậy."
Phương Trạch Vũ run rẩy đeo nhẫn cho Thư Nhan.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người đều có chút choáng váng ngây người. Thư Nhan không ngờ mình lại nói ra những lời như vậy, Phương Trạch Vũ cũng không ngờ mình thật sự cầu hôn, cuối cùng Thư Nhan còn đồng ý.
Hai người liếc nhau một cái, Thư Nhan kéo chăn bịt kín đầu, uống rượu thật hỏng chuyện! Mấy ngụm rượu vang đỏ đã thành như vậy rồi.
"Như nào đây, em muốn đổi ý?" Phương Trạch Vũ kéo chăn cô ra, khẩn trương hỏi.