Ngày hôm sau, khi hai mẹ con đến tạm biệt Thư Nhan, mắt họ đều sưng húp.
Thư Nhan cũng không vạch trần, thu dọn không ít đồ tết để họ mang về.
"Lần trước cô về cháu đã cho rất nhiều rồi, những thứ đó đều chưa ăn hết! Cô không thể lấy thêm được." Cô cả liên tục từ chối.
"Dù sao thì để lại cháu cũng ăn không hết, cô cứ cầm đi, trở về vui vẻ ăn tết với con gái." Thư Nhan còn cho người đưa họ đến ga tàu.
Mồng bảy tết, cô cả trở về chưa được hai ngày đã quay trở lại, trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều.
"Tiểu Ngọc về trường đi học rồi ạ?" Thư Nhan hỏi.
"Đúng vậy." Cô cả biết ơn nói: "Nếu lần này không có sự giúp đỡ của bà chủ, thì Tiểu Ngọc thật sự xong rồi."
TBC
Sinh viên ra ngoài làm thêm cũng không sao, người biết sẽ khen cô ấy hiểu chuyện, nhưng đi làm ở quán karaoke thì khác, thanh danh không tốt, có lẽ nhà trường sẽ đuổi học cô ấy. Quan trọng nhất là nếu Tiểu Ngọc càng lún càng sâu, thật sự đi xa...
Trở về trường, Lý Thục Ngọc khẽ run người khi nhìn thấy người bạn cùng phòng giới thiệu mình đi làm.
"Chúng ta ở cùng ký túc xá hai năm, cậu lừa tôi đi như vậy, cậu có lương tâm không?"
"Lương tâm? Lý Thục Ngọc, cậu suy nghĩ thử xem, một ngày hơn một trăm, công việc gì có thể có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa là tôi bảo cậu đi sao? Rõ ràng là chính cậu cầu xin bảo tôi dẫn cậu đi." Người bạn cùng phòng nhìn Lý Thục Ngọc, trong mắt lóe lên vẻ ghen tị: "Cậu không làm tiếp thật đáng tiếc, một ngày một hai trăm, một tháng ít nhất cũng hơn ba ngàn, một năm bốn vạn, ba năm mười hai vạn, phải bao nhiêu năm tiền lương mới có thể có được mười hai vạn?"
"Cậu im miệng. Chuyện này quả thực không thể trách cậu, bản thân tôi cũng có trách nhiệm, nếu không phải chính tôi không chịu được cám dỗ, đã không đi theo cậu đến nơi đó làm việc. Trần Mai, chuyện của cậu tôi sẽ không nói với người khác, sau này... Chúng ta đừng qua lại nữa."
Nhìn Lý Thục Ngọc đóng sầm cửa đi ra ngoài, ký túc xá còn lại một mình Trần Mai, cô ta ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. ...
Mồng mười tháng tư âm lịch là sinh nhật Thư Nhan, còn là Thư Lệ nói Thư Nhan mới biết, bản thân nguyên chủ cũng không nhớ sinh nhật của mình thì Thư Nhan càng không thể biết, cô còn tưởng trên chứng minh thư là sinh nhật của cô ấy.
"Không phải ngày mười lăm tháng năm sao?" Đây là ngày sinh trên chứng minh thư của Thư Nhan, lần trước Phương Trạch Vũ nhìn thấy đã ghi nhớ trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-373.html.]
"Chị hai em nói sinh nhật âm lịch của em là mồng mười tháng tư, nhưng bản thân em lại quên mất." Từ nhỏ đến lớn nguyên chủ chưa từng có sinh nhật, nên không nhớ cũng là bình thường.
"Bây giờ biết cũng không muộn." Phương Trạch Vũ nắm tay Thư Nhan, trái tim hơi nóng lên: "Sau này mỗi năm anh đều sẽ tổ chức sinh nhật cho em."
"Được!" Thư Nhan nghiêng đầu, cười đồng ý.
Phương Trạch Vũ đến công ty, kéo Mao Vệ Bình lại thì thầm: "Sinh nhật nên tặng gì tốt hơn?"
"Sắp đến sinh nhật của tổng giám đốc Thư rồi à? Tặng hoa tặng trang sức đấy! Hay là cậu trực tiếp cầu hôn đi, sắp xếp trước một nơi thật lãng mạn, sau đó sau đó cậu quỳ xuống cầu hôn, phụ nữ mà cảm động sẽ đồng ý ngay lập tức." Mao Vệ Bình vỗ tay, càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của mình thật tuyệt vời: "Ngay cửa tòa nhà thì sao? Để tất cả mọi người làm chứng cho tình yêu của các cậu, thế nào?"
Phương Trạch Vũ lườm anh ta: "Chả ra làm sao."
Cầu hôn? Nghe được đề nghị này, trái tim Phương Trạch Vũ đập thình thịch.
Họ đã ở bên nhau hơn nửa năm, mối quan hệ thân mật đã bắt đầu từ lâu, sống chung với hai đứa trẻ cũng rất tốt. Đương nhiên anh hy vọng có thể ôm Thư Nhan ngủ mỗi đêm, vợ con đủ đầy. Nhưng tình huống của Thư Nhan không giống những người khác, cô đã có một cuộc hôn nhân thất bại, để bước vào một cuộc hôn nhân mới không thể dễ dàng như vậy, chỉ sợ đến lúc đó không phải là bất ngờ, mà là sợ hãi.
Phương Trạch Vũ suy nghĩ rất lâu, từ bỏ đề nghị này, thành thành thật thật chuẩn bị sinh nhật cho Thư Nhan.
Trên thực tế, chuyện không có nhiều bất ngờ, bánh ngọt, hoa, và một bàn thức ăn anh đã chuẩn bị, rất đơn giản, nhưng cũng rất cẩn thận.
Bánh ngọt theo khẩu vị Thư Nhan thích, hoa là hoa hồng, rượu champagne, tất cả các món ăn đều là những món Thư Nhan thích ăn, những thứ này nếu không phải bình thường quan sát cẩn thận, làm sao có thể biết được.
"Cảm ơn anh!" Thư Nhan nhìn thấy bàn đầy thức ăn, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Phương Trạch Vũ cũng nở nụ cười hạnh phúc: "Anh sẽ thắp nến."
Anh và bọn nhỏ vây quanh Thư Nhan hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Thư Nhan nhìn bọn họ hết một lượt, hai tay nhắm mắt lại ước nguyện.
Thứ nhất cầu cho cha mẹ và em trai ở thế giới của cô có thể bình an khỏe mạnh, thứ hai cầu cho cô và Phương Trạch Vũ có thể hạnh phúc lâu dài: "Mẹ muốn nói nguyện vọng thứ ba, hy vọng mấy người chúng ta năm nay đều có thể thuận lợi, bình an khỏe mạnh, Cẩn Hi và Thiên Bảo vui vẻ lớn lên."