Lý Thục Ngọc cuống quýt lắc đầu, cô ấy nào còn dám làm việc ở đây, lần này có thể rời khỏi đây đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
"Tuy nói là cấp dưới làm sai, nhưng cũng do người làm chủ như tôi không quản lý tốt, nếu cô tiếp tục làm việc ở đây tôi sẽ để cô làm trưởng ca, lương tháng ba ngàn, chưa tính hoa hồng. Nếu không muốn tiếp tục làm việc, tôi sẽ bảo người thanh toán hết lương cho cô, gấp ba lần." Sở dì Vương Tiểu Tam khách sáo với Lý Thục Ngọc như vây, đương nhiên là vì Hồ Thụy Tuyết.
"Không làm nữa, tôi không làm nữa." Lý Thục Ngọc lập tức lắc đầu.
Vương Tiểu Tam dặn dò trợ lý bên cạnh, bên phía tài chính lập tức thanh toán hết lương cho Lý Thục Ngọc, cô ấy đi làm trong kỳ nghỉ hè, cũng chỉ bảy tiếng, tiền lương chính thức là lương cơ bản năm trăm tệ cộng thêm phần trăm, nhưng tính theo công nhân thời vụ của bộ phận Lý Thục Ngọc thì tổng cộng mười hai ngày, gấp ba lần lương là 2520. Vương Tiểu Tam trực tiếp bảo người đưa ba ngàn.
"Nhiều rồi." Lý Thục Ngọc lắc đầu, định rút ra vài tờ trả lại cho Vương Tiểu Tam.
"Nhiều xem như là lời xin lỗi." Vương Tiểu Tam cười nói, mấy trăm đồng này đối với anh ta cũng hoàn toàn không là gì cả.
"Cầm lấy đi." Hồ Thụy Tuyết bảo Lý Thục Ngọc nhận, nói đi nói lại, Vương Tiểu Tam sẽ dễ nói chuyện như vậy đều là vì nhà họ Hồ, hai nhà cũng tính là quen thuộc, anh cả của Vương Tiểu Tam còn là bạn của Hồ Thụy Dương: "Anh cậu đi theo con đường làm quan, cậu đừng gây trở ngại cho anh ta."
"Sao có thể, tôi thật sự làm ăn ngay thẳng, đây chỉ là hiểu lầm thôi." Vương Tiểu Tam vẻ mặt oan uổng.
"Tốt nhất là thế." Hồ Thụy Tuyết hừ khẽ: "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Lý Thục Ngọc đã thay lại quần áo của mình, nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau cô cả.
"Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều." Thư Nhan biết nếu hôm nay không có Hồ Thụy Tuyết, thì chuyện này sẽ không thể kết thúc đơn giản như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-372.html.]
"Khách sáo với tôi cái gì." Hồ Thụy Tuyết nhíu mày: "Chuyện này tôi sẽ nói với chú Vương. Không nói chuyện này nữa, trong nhà còn có việc, tôi đi trước đã."
TBC
"Cô Hồ, tôi cũng không có gì để cảm ơn, tôi khấu đầu với cô, cô là ân nhân cứu mạng của mẹ con chúng tôi." Đột nhiên cô cả quỳ xuống muốn khấu đầu với Hồ Thụy Tuyết.
"Cô làm gì thế? Cô không cần phải làm vậy đâu. Hôm nay tôi đến đây là vì Thư Nhan, nếu cô muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cô ấy đi." Hồ Thụy Tuyết bảo người kéo cô cả dậy, rồi nhìn Lý Thục Ngọc đang cúi đầu, dẫn người đi.
Thư Nhan nhìn sắc trời: "Muốn cảm ơn thì cứ từ từ giữ lại cho sau này, thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm bữa ở nhà ngủ một giấc trước đã, sáng mai rồi mua vé xe đi về."
Cô cả gật đầu, bây giờ thời gian không còn sớm, e là không mua được vé xe.
Bận rộn lâu như vậy, cả đoàn người thậm chí cũng không ăn bữa tối, Phương Trạch Vũ gói thức ăn ở nhà hàng về, cô cả và con gái cô ấy ăn qua loa hai miếng rồi về phòng của mình.
Thư Nhan lắng nghe một chút cũng không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu nhỏ giọng hỏi Phương Trạch Vũ: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Yên tâm đi, giữa hai mẹ con thì có thể xảy ra chuyện gì?" Phương Trạch Vũ gắp thức ăn cho Thư Nhan: "Em ăn nhiều một chút."
Trong phòng, cô cả nhìn con gái luôn cúi đầu, không đánh không mắng, mà tự trách mình nhiều hơn.
"Từ nhỏ con đã hiểu chuyện, tuổi nhỏ đã giúp mẹ nấu cơm giặt quần áo, cùng mẹ ra đồng. Cuối cùng thi đậu đại học, tiền học phí là chắp vá lung tung, mẹ nghĩ đã cho con đủ tiền sinh hoạt, đến đây mới biết chút tiền sinh hoạt này cũng không đủ ăn cơm no. Con cũng không hề oán trách, tự mình kiếm tiền sinh hoạt, nghỉ hè nghỉ đông cũng kiếm tiền học phí cho mình. Trong lòng thấy khó chịu, chỉ muốn ra ngoài tìm một công việc để con không cần phải vất vả như vậy nữa, may mắn mới gặp được một nhà chủ tốt, mẹ ở đây ăn ngon ngủ yên, lương cũng cao, số tiền lương này đủ cho con nộp học phí và tiền sinh hoạt, bà chủ còn thường tặng quần áo cho con, theo lý mà nói thì cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, nhưng sao con lại? Tiểu Ngọc à! Không thể thấy người ta kiếm tiền nhanh thì nóng mắt được, trên trời sẽ chẳng tự nhiên rơi xuống miếng bánh nào, nếu lần này không phải có bà chủ giúp đỡ, con nói xem con phải làm thế nào? Con bảo mẹ phải làm thế nào đây?"
"Mẹ ơi... Con sai rồi... Con không cưỡng lại được cám dỗ. Con chỉ là... Con thấy bạn cùng phòng lấy vào hàng trăm hàng trăm, con chỉ nghĩ con đi làm một kỳ nghỉ đông sẽ có tiền học phí cho học kì sau. Tiền mẹ tiết kiệm có thể thay ngói trong nhà, con thật sự không biết sẽ như thế này."
Con gái khóc rất đau lòng, mẹ cũng không dễ chịu đến đâu, nước mắt chảy ròng ròng, chính bởi vì biết con gái mình hiểu chuyện, cho nên cô cả hoàn toàn không nỡ trách cứ cô ấy.