Cuối cùng gọi điện thoại cho giáo viên ở trường học, tìm hiểu nhiều phía, cuối cùng biết được là một người bạn cùng phòng của cô bé tìm được một công việc, sau đó giới thiệu Lý Thục Ngọc cùng đi.
"Tìm được rồi, nói là làm việc ở quán karaoke." Phương Trạch Vũ cúp điện thoại, nói nhỏ với Thư Nhan.
Quán karaoke? Thư Nhan không nghĩ tới con gái của cô Cả sẽ đi làm ở quán karaoke. Không phải nói làm ở đó không phải là cô gái tốt, nhưng từ giọng điệu của cô Cả có thể nghe ra, con gái của bà ấy cực kỳ hướng nội nhát gan, dù sao thì cũng không nên đi làm ở đó mới phải.
Phương Trạch Vũ nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua cô Cả còn đang lo lắng chờ tin tức, ánh mắt dò hỏi Thư Nhan có nên nói cho cô Cả hay không.
Đó là con gái của cô Cả, chắc chắn phải nói với bà ấy. Thư Nhan lập tức đánh nhịp.
Biết được con gái đi làm ở quán karaoke, cả người cô Cả chao đảo, thất thần lắc đầu: "Không thể như vậy, tiểu Ngọc nhà chúng ta sẽ không đi làm ở chỗ đó."
Điện thoại trong tay Phương Trạch Vũ vang lên, anh nhìn thoáng qua Thư Nhan, ra ban công nhận điện thoại, một lát sau quay lại nói: "Đã tìm được người, nhưng mà con bé không chịu đi cùng người của cháu."
"Cô đi tìm nó." cô Cả hít một hơi thật sâu.
Thư Nhan không yên lòng về cô Cả, nói Phương Trạch Vũ cùng nhau đi theo.
Thư Nhan đã nghe bà ấy nhắc đến con gái mình rất nhiều lần, người thì mới gặp lần đầu tiên, tóc hơi xoăn, trang điểm nhẹ, bên trong mặc một bộ váy liền áo màu đỏ, bên ngoài khoác áo da màu trắng, giày cao gót, làm sao cũng không giống với cô bé giản dị, thuần khiết mà cô Cả nói.
Lý Thục Ngọc nhìn thấy mẹ mình, miệng run lên, không còn gì để nói, cuối cùng cúi đầu xuống, trầm mặc không nói gì.
Con bé không nói gì còn khiến cô Cả tan nát cõi lòng hơn là nói gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-370.html.]
"Đi... về nhà với mẹ." cô Cả kéo Lý Thục Ngọc.
"Aiya, bà là ai vậy? Đã được tôi đồng ý chưa mà muốn lôi người đi?" Một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ uốn éo đi tới.
"Tôi là ai ư? Tôi là mẹ con bé. Tôi muốn dẫn con gái của tôi về, còn phải chờ cô đồng ý sao?" cô Cả nhìn thấy người phụ nữ như vậy tỏ ra chán ghét, ngay lập tức muốn lôi con gái ra ngoài.
Người phụ nữ kia vẫy tay, lập tức bốn gã đàn ông cao to vạm vỡ chặn bọn họ lại: "Khoan hãy nói, đúng là phải được tôi đồng ý." Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh Lý Thục Ngọc, nhìn cô Cả một chút, khinh miệt nói: "Không tin thì bà hỏi con gái bà xem, nếu không được tôi đồng ý thì nó đi được sao?"
Cô Cả nhìn về phía con gái: "Đây là có ý gì?"
Lý Thục Ngọc cúi đầu im lặng.
"Nó không nói thì để tôi nói, nó đã ký hợp đồng với bọn tôi, nhất định phải ở đây làm đủ ba năm, không làm cũng được thôi, cầm 10 vạn tệ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng tới đây, ngay lập tức tôi sẽ để bà mang nó đi."
"Các người như vậy là lừa đảo, rõ ràng là nói ký hợp đồng cộng tác viên, kết quả không phải như vậy." Lý Thục Ngọc nãy giờ luôn cúi đầu đột nhiên lên tiếng.
Lý Thục Ngọc biết mẹ nuôi dạy mình rất vất vả. Sau khi cô bé lên đại học, cố gắng kiếm tiền sinh hoạt cho mình, nghỉ hè và nghỉ đông cũng làm thêm ở bên ngoài, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ. Kỳ nghỉ đông năm ngoái, cô bạn cùng phòng nói với cô bé tìm được một công việc rất tốt, một giờ mười tệ. Lúc ấy cô bé có hơi nghi hoặc, rốt cuộc là công việc gì mà tiền lương có thể cao như vậy? Nghe thấy là làm ở quán Karaoke cô bé lập tức từ chối.
Cô bạn cùng phòng cũng không từ bỏ, thường xuyên nói với cô bé đi làm ở quán karaoke rất tốt, ví dụ như ngoài tiền lương mỗi giờ còn có tiền khui nắp chai, còn có rất nhiều tiền boa, một đêm ít nhất năm mươi tệ. Còn vấn đề cô bé lo lắng, bạn cùng phòng nói quán karaoke của họ là nơi có quy tắc, chỉ cần cô ta không đồng ý thì không ai dẫn cô ta đi được. Cô ta đi làm lâu như vậy nhưng chưa từng đi ra ngoài với ai, chỉ thỉnh thoảng uống chút rượu. Lý Thục Ngọc chưa thấy cô ta về muộn hoặc là uống say bao giờ. Chủ yếu là rất nhiều lần thấy cô ta cầm về hơn trăm tệ.
TBC
Nói thật là cô bé d.a.o động. Cho nên năm nay, lúc bạn cùng phòng rủ một lần nữa, cô bé đã đồng ý tới thử một lần xem sao.
Vừa mới bắt đầu mấy ngày, giống như bạn cùng phòng nói, quán karaoke đặc biệt quy củ, người tới hát hoặc nghe hát một chút. Cô bé cũng chỉ bưng trà rót nước, thỉnh thoảng giúp mở rượu, sau đó có thể nhận được tiền mở chai. Mấy ngày sau, quản lý của họ tìm cô bé, nói là nếu như muốn tiếp tục làm việc ở đây thì phải ký một hợp đồng cộng tác viên. Lúc đó cô bé xem rất cẩn thận, hợp đồng rất đơn giản, cũng không có bất kỳ cạm bẫy gì, lúc này mới yên tâm ký tên, làm sao cũng không ngờ tới phía dưới hợp đồng còn có một tờ giấy.