Chuyện này, anh ta chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, bao gồm cả ba mẹ của anh ta, anh ta còn lo lắng một chút khi Tuyết Lệ mang thai, nhưng cảm giác trước kia lại không có nên anh ta có thể xác định chỉ có cảm giác như thế với Lý Kiều Kiều.
"Anh sao thế?" Tuyết Lệ vẫn đang thỏa thích tưởng tượng dáng vẻ sau khi sinh ra, lại thấy Diệp Chí Cường không trả lời, vội kéo anh ta một cái.
"Không có gì, em đói bụng rồi nhỉ, chúng ta đi ăn cơm trước đã, em muốn ăn cái gì đây?" Diệp Chí Cường đã quên luôn Lý Kiều Kiều đang đợi mình ở nhà.
Sau khi, Diệp Chí Cường kiếm được tiền ở tỉnh Tân rồi, đã xây dựng một ngôi biệt thự ở đây, trong nhà ăn, Lý Kiều Kiều một mình ngồi đối diện với một chiếc bàn lớn đầy đồ ăn, hôm nay là sinh nhật của cô ta, người nói sẽ về tổ chức sinh nhật cho cô ta lại không trở về.
"Bà chủ, đồ ăn lạnh rồi, tôi có phải đi hâm nóng lại không?" Người hầu cẩn thận hỏi.
"Không cần." Lý Kiều Kiều nắm thật chặt khăn trải bàn, viền mắt hơi phiếm hồng, suy nghĩ: "Con đàn bà thối tha, muốn giành đàn ông của tao, không có cửa đâu."
Bên Diệp Chí Cường đã xảy ra chuyện gì, Thư Nhan lập tức biết hết, cô nói: "Tuyết Lệ mang thai thì tốt rồi, Diệp Chí Cường sẽ không có ý đồ với Thiên Bảo nữa."
Còn về phần Tuyết Lệ nên làm sao để lên chức, Lý Kiều Kiều phải làm sao để bảo vệ vị trí của mình? Những chuyện đó, cô không quan tâm.
"Em yên tâm đi, bạn hợp tác của Diệp Chí Cường chắc cũng hy vọng em họ của mình có thể sinh đứa bé ra." Phương Trạch Vũ không hy vọng Diệp Chí Cường đánh vỡ cuộc sống bình yên và hạnh phúc của hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-366.html.]
TBC
Công việc ở công ty đã kết thúc, hai đứa bé cũng sắp nghỉ lễ, Thư Nhan còn phải đến trường họp phụ huynh cho hai đứa, bên Thiên Bảo khá đơn giản, cậu bé vừa là tinh anh ở nhà trẻ, đứa bé cũng chỉ hơi lớn nên vẫn chỉ biết chơi, Thanh Thanh lại khá cực hơn, vì lúc vào lớp hai cô bé theo không kịp lớp bổ túc của với bạn học hơn một học kỳ, cuối cùng đến giờ mới phát hiện con bé thục lùi so với đa số các bạn học trong lớp.
Ở đâu các đứa nhỏ đều có điều kiện gia đình rất tốt, vậy nên đã được bồi dưỡng từ nhỏ, thành tích càng không cần nói, mỗi đứa bé đều có tài năng hơn người, ngay cả bạn cùng bàn với Thanh Thanh đã học dương cầm lúc mười tuổi, Thư Nhan sợ con gái bị tổn thương nên khuyên bảo rất lâu.
Bây giờ, Thanh Thanh chú tâm vào việc học khiêu vũ và ngôn ngữ, bàn đầu chỉ học một tiếng Anh, nhưng sau khi đến tiểu học Nam Sơn, giáo viên của con bé đề nghị học thêm tiếng Pháp nữa, từ lâu Thư Nhan nói với con bé rằng nếu không muốn học cũng không sao, dù sao sức người có hạn không cần phải ép mình như thế, cô lại không ngờ đến Thanh Thanh thật sự thích học.
Qua một học kỳ, với sự cố gắng của Thanh Thanh, thành tích bây giờ của cô bé đã xếp vào hạng trong hai mươi người trong lớp, lớp của con bé có khoảng chừng ba mươi đứa nhỏ, Thư Nhan thấy thế cũng rất hài lòng, vì mười hạng đầu cũng gần như đã điểm cao nhất rồi, thấp hơn không phẩy mấy đơn vị một chút, còn do bài thi ở trường tiểu học Nam Sơn rất khó, lúc Thư Nhan ký tên cũng có xem qua vài lần, mỗi lần cô đều nghi ngờ mình đã vào nhầm trường tiểu học giả rồi không, có một số ít đề bài làm cô cảm giác đến cấp hai mới học nhưng chúng lại nằm ở trên bài thi năm thứ hai của trường triểu học.
Hiện tại, thành tích này của Thanh Thanh chắc chắn đã xếp hạng trước hai mươi người ở năm hai tiểu học, nếu so sánh bài thi với bài thi trường tiểu học số 2, thì chắc chắn con bé nằm trong top 5, cô không phải đang nói trường tiểu học số 2 không tốt, chỉ có thể nói cách dạy khác nhau, Thư Nhan cũng do dự nghĩ có nên để cho Thanh Thanh về học lại trường tiểu học số 2 hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định đó.
Đương nhiên nuôi dạy con hạnh phúc vui vẻ rất tốt, nhưng sẽ không tốt cho tương lai của con mình, cái gì nên học thì phải học.
Ở trong lớp, Thanh Thanh thuộc học sinh trung bình, không có khen ngợi cũng không bị phê bình, cho nên mỗi lần Thư Nhan đến họp phụ huynh đều ngồi ở dưới nghe, thậm chí không có cảm giác mình tồn tại.
"Chào cô, tôi là mẹ của Điềm Điềm, cô là mẹ của Thanh Thanh đúng không?"
Điềm Điềm là bạn ngồi cùng bàn đã học dương cầm lúc mười tuổi của Thanh Thanh, dáng vẻ con bé cũng ngọt như tên, miệng cũng ngọt.
"Đúng rồi, chào mẹ của Điềm Điềm." Trước đó, ba của Điềm Điềm luôn đi họp phụ huynh, hôm nay mới là lần đầu cô gặp được mẹ của cô bé, không biết nói gì, ngũ quan chia ra khá xấu nhưng tổng hợp lại vô cùng xinh đẹp và có khí chất, dùng từ ngữ ở quê Thư Nhan tả chính là dáng vẻ rất lịch sự và trang nhã.