Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu - Chương 361

Cập nhật lúc: 2025-05-19 14:11:24
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên lầu là phòng dành cho chủ nhà ở, quần áo hòa chăn mền đều mang đi, giường và tủ quần áo vẫn còn, lau sạch là có thể dùng.

Thư Nhan cầm bốn bộ đồ và chăn bông qua: "Nhà em còn nhiều lắm, đang lo không có chỗ để đây."

Chăn mền nào ngại nhiều, biết Thư Nhan muốn giúp mình, cũng không vạch trần cô, cười nói: "Vậy chị không khách sáo đâu."

TBC

Bốn bộ đồ đủ để thay, chăn mền cũng đã được phơi nắng, có thể trải ra ngủ ngay. Tổng cộng có hai căn phòng, một phòng là dành cho Thư Lệ và Bình An, còn một phòng là cho Nữu Nữu.

"Bình An không còn nhỏ nữa rồi, bé trai luôn ngủ với mẹ sẽ không ngủ ngon, không bằng để nó một phòng, chị và Nữu Nữu một phòng?" Thư Nhan không nhịn được đề nghị.

"Thân thể Bình An không tốt, vẫn luôn ngủ với chị. Hơn nữa ở trên trấn con cái ngủ với ba mẹ đến mười mấy tuổi là chuyện bình thường mà, có vấn đề gì đâu?" Thư Lệ nghe xong lời Thư Nhan nói thì sững sốt, xung quanh đây đều là con cái ngủ với ba mẹ, chưa bao giờ chú ý đến vấn đề này.

Không nói trên trấn, ở nông thôn bọn họ cũng có. Rất nhiều nhà bốn năm người chen chúc trong một phòng, có nhà hơi nghèo chút thì mười mấy người chen chung một phòng, cũng không nghe nói cái gì mà không tốt.

"Đó là vì không có điều kiện, có điều kiện đương nhiên phải chọn một lựa chọn tốt hơn. Thân thể Bình An có không tốt thì nó cũng là bé trai, hẳn nên cần phải độc lập tự chủ hơn, chị cũng không hy vọng sau này nó lớn rồi còn ỷ lại vào chị chứ? Thương con thì phải để con độc lập, chúng ta sẽ một ngày già đi, không thể chăm sóc bọn nó cả đời được, huống chi sau này Bình An còn phải lấy vợ sinh con."

Thư Lệ im lặng một hồi lâu, cắn răng, quyết định nghe theo Thư Nhan, để Bình An ở một mình một phòng, còn chị ấy sẽ ngủ chung với Nữu Nữu.

Căn phòng dọn một ngày là xong, Thư Lệ không nghe theo lời khuyên của Thư Nhan, tối hôm qua dẫn theo đứa bé dọn qua ở.

"Chị gây thêm nhiều phiền toái cho em nhỉ? Phòng ốc đã chuẩn bị xong đáng lẽ nên chuyển đi." Cho dù là chị em ruột cũng không thể liên tục dựa vào đối phương, Thư Nhan đã giúp đỡ quá nhiều rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-361.html.]

Nửa căn trước ngày hôm sau bắt đầu lắp đặt thiết bị, sơn lại tường màu trắng, làm thêm một vài ngăn tủ là được, Trần Phi nói nhiều nhất tầm một tuần là xong, Thư Nhan nhìn trong ngoài một lát, tìm cửa hàng quảng cáo làm một tấm biển quảng cáo, tên tiệm là Thư Lệ tự đặt, gọi là tiệm văn phòng phẩm Khoái Lạc.

Chị ấy nói có thể đến trường đi học là một chuyện vui vẻ, có thể mua sách ngoại khóa và đề bài luyện tập thì càng vui vẻ hơn. Nghe thấy lý do này, Thư Nhan im lặng hồi lâu, cô rất muốn nói, phần lớn học sinh nơi này không hề vui vẻ.

Chuyện lắp đặt thiết bị giao cho Trần Phi, quan trọng nhất chính là vấn đề nguồn hàng, đúng lúc cấp dưới của Phương Trạch Vũ có một bảo vệ có nhà mở công ty văn hóa, bọn họ có xưởng in ấn riêng của mình, có thể lấy được nguồn hàng giá tốt nhất, có Phương Trạch Vũ đảm bảo, còn có thể giao một nửa tiền hàng, đợi bán được sẽ trả nửa còn lại, có thể tiết kiệm được một số tiền lớn.

Về phần mấy đồ văn phòng phẩm, đã có thị trường chuyên mấy thứ đó, sau khi Thư Nhan hỏi thăm thì dẫn Thư Lệ đi xem hàng, để chị ấy biết rồi lần sau sẽ tự mình đi nhập hàng.

Từ lúc đến Nam Thành đến ngày khai trương tiệm sách, tổng cộng chỉ tốn hai mươi ngày, tốc độ này có thể nói là rất nhanh.

Ngày đầu tiên, Thư Nhan, Phương Trạch Vũ còn có Hồ Thụy Tuyết đều mang lãng hoa tới tặng, Thư Lệ mua hai dây pháo, tiệm sách chính thức khai trương, ngày thứ nhất buôn bán cũng hơn sáu trăm, đừng thấy trong tiệm sách bán mấy quyển sách ôn tập với bút chì có một đồng hai đồng mà lầm, lời kiếm được không ít chút nào, tiền bán sáu trăm lời được ba trăm, tương đương lời được một nửa.

Nhìn một đống tiền lẻ, Thư Lệ thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình có thể kiếm được lợi nhuận hơn cả nửa tháng tiền lương.

"Em gái, chị không phải nằm mơ đúng không?" Chị ấy véo mình một cái: "Ui đau, thật sự không nằm mơ, một ngày ba trăm, vậy... không phải một tháng chín ngàn... ông trời của tôi ơi, tôi sắp phát tài rồi?"

Thư Nhan cười khẽ một tiếng: "Bán ngày đầu tiên khi nào cũng kiếm được nhiều, mấy ngày sau sẽ không nhiều như vậy, vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông buôn bán ế ẩm lắm, chị phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."

"Chị quên mất." Thư Lệ vỗ đầu mình một cái, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong đống tiền lẻ: "Em yên tâm, vừa rồi chị bị giật mình, chị sẽ tự tính toán tốt, sau này mỗi ngày thu nhập được một trăm là chị hài lòng rồi."

"Nguyện vọng này của chị nhỏ nhoi quá." Thư Nhan cười nói: "Trước tiên phải trông tiệm này cho tốt, về sau mở thêm chi nhánh, mỗi ngày xoay chuyển một chút, sẽ thu lại tiền về. Tích góp nhiều tiền một chút, sớm mua một căn nhà nhỏ ở Nam Thành, có một căn nhà cho mình thì sẽ yên lòng hơn."

Loading...